“Phu nhân! Phu nhân ơi, phu nhân của ta ơi!”
Nguyên Cát như kẻ điên chạy bổ vào, đến cửa viện thì trượt chân một cái, “bịch” một tiếng ngã sấp xuống đất.
Lục thị đang sai người phơi chăn đệm trong viện.
Tiệc mừng vừa xong, ở lại kinh thành cũng chẳng được bao lâu nữa, hôm nay nắng đẹp, tranh thủ mang chăn đệm ra phơi nắng, lát nữa mọi người đi hết thì cũng dễ cất lại.
“Đứa nhỏ này, phát điên rồi sao? Đi đứng cho cẩn thận một chút!” Lục thị không vui, giọng nói có phần nghiêm khắc.
“Con là điên rồi! Điên thật rồi! Điên mất rồi! Điên quá đi mất!”
Nguyên Cát nói năng lộn xộn: “Phu nhân ơi, con vui phát điên mất rồi! Ha ha ha... vui quá trời vui luôn...”
A Man vừa bước một chân vào viện, nghe thấy vậy thì sổ sách trong tay “bộp” rơi xuống đất, lao đến túm chặt cổ áo Nguyên Cát: “Gia trúng rồi đúng không? Nói mau! Gia trúng rồi đúng không?”
“Trúng rồi! Trúng rồi thật rồi!”
Nguyên Cát lau nước mắt: “Gia trúng bảng hạng nhì! Phu nhân, là hạng nhì đó!”
Trước mắt Lục thị như lóe lên một tia sáng trắng, thân thể lảo đảo, đổ nhào xuống đất.
“Phu nhân!”
“Phu nhân!”
Có người bấm huyệt nhân trung, Lục thị từ từ tỉnh lại, đảo mắt một vòng, rồi bất chợt òa khóc lớn: “Nó bệnh thế kia, ta cứ tưởng không gượng dậy nổi nữa... Bồ Tát ơi... Bồ Tát ơi... Bồ Tát ơi...”
Bồ Tát sao cơ?
Lục thị đã khóc đến nghẹn lời, chẳng thể nói thêm nổi câu nào!
“Hu hu... Gia của ta thật sự đậu rồi sao!”
Lục thị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904801/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.