🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Hai năm rưỡi... có thể khiến một nữ nhân lột xác hoàn toàn hay không?

Câu trả lời là: Có!

Ngay cái nhìn đầu tiên khi đến gần, Tĩnh Bảo đã nhận ra, Đỗ Ngọc Mai đã thay đổi. Không còn rụt rè, lo sợ như trước, mà điềm tĩnh, ổn trọng như chính bộ áo quần trên người nàng hiện giờ.

Cũng chẳng trách nàng có thể thoát khỏi tai mắt của Nhị tỷ.

“Ngươi đến kinh thành làm gì?” Tĩnh Bảo hỏi.

Đỗ Ngọc Mai nhìn Tĩnh Bảo, mắt rưng rưng: “Muốn được tận mắt thấy ân nhân cưỡi ngựa oai phong hiển hách.”

Tĩnh Bảo nhíu mày: “Thấy rồi, sao còn chưa chịu về?”

Đỗ Ngọc Mai cúi đầu, tránh ánh mắt của Tĩnh Bảo: “Không muốn về... muốn ở lại bên cạnh Thất gia.”

Tĩnh Bảo hơi nâng mi mắt: “Ngươi ở lại bên ta làm gì? Làm nha hoàn chắc?”

Đỗ Ngọc Mai liếc nhìn Cố Trường Bình đứng sau Tĩnh Bảo, Tĩnh Bảo hiểu ý, bèn nói: “Tiên sinh, cho phép ta nói chuyện riêng với nàng một lát.”

Cố Trường Bình đáp gọn: “Ta đợi bên ngoài.”

Nói rồi đóng cửa rời đi.

Vừa thấy hắn đi khuất, Đỗ Ngọc Mai lập tức nắm chặt tay Tĩnh Bảo: “Ta chỉ muốn làm một nha hoàn, hầu hạ Thất gia cả đời!”

“Ngươi...” Tĩnh Bảo định nói gì, nàng đã vội tiếp lời: “Xin Thất gia để ta nói hết.”

Đỗ Ngọc Mai hít sâu, rồi nói rõ ràng: “Thất gia là nữ nhi, tương lai lại muốn bước lên triều đình làm đại quan. Bên cạnh Thất gia có A Man, A Nghiễn, Cao thúc... A Man chăm lo việc ăn ở, A Nghiễn bảo vệ an toàn, Cao thúc đánh xe... từng người đều trung thành tận tụy, nhưng vẫn thiếu một người.”

“Thiếu ai?”

“Thiếu một người làm văn thư, một người làm quân sư, một tâm phúc không giấu nhau điều gì.”

Ánh mắt Đỗ Ngọc Mai lay động.

Năm ấy, Thất gia từng đặt tay nàng lên ngực: “Ta sống giữa chốn quan trường, không phải để cầu vinh hoa, chỉ vì muốn sống nên người, làm chỗ dựa cho cha mẹ, tỷ tỷ.”

Lời ấy như một lưỡi dao chém đứt tâm mạch, khiến nàng đau đến hồn phi phách tán.

Suốt chặng đường chạy về Kim Lăng, gió Bắc xộc qua màn xe, táp vào mặt, nàng chưa từng tỉnh táo đến vậy.

Nàng quyết tâm, cũng phải sống nên người, không vì cha mẹ huynh đệ, mà vì Thất gia!

Hai năm rưỡi ẩn cư, nàng chỉ làm một việc: đọc sách.

Đọc Tứ thư, Ngũ kinh, đọc Binh pháp Tôn Tử, Sử ký, Hậu Hán thư, Tam quốc chí, Tư trị thông giám...

Sách đã nói: “Lấy sử làm gương, có thể biết thịnh suy.”

Nàng đã hiểu rõ, nếu một ngày Thất gia có thể đường đường chính chính bước lên triều đình, trên có thể tấu trình hoàng thượng, dưới đối mặt muôn dân, thì nàng nhất định sẽ làm quân sư phía sau, bày mưu tính kế, chém gió phá sóng, bảo vệ hai bêm.

“Thất gia, vì ngày hôm nay, mỗi ngày ta chỉ ngủ hai canh giờ, những cuốn sách này ta đều thuộc làu làu!”

Thấy Tĩnh Bảo còn nghi ngờ, Đỗ Ngọc Mai vội vàng nói: “Thân phận Thất gia, ta sẽ giữ kín trong lòng đến chết, ngay cả Hỉ nhi cũng không biết.”

Thì ra... nàng đến là để báo ân!

“Vậy ngươi...” Tĩnh Bảo định hỏi gì đó, nhưng giọng hơi khàn, nàng ho rồi nói tiếp: “Vậy tại sao lại chui vào Tầm Phương Các làm gì?”

Đỗ Ngọc Mai trả lời: “Thời gian qua ta trà trộn trong Tầm Phương Các là để dò la động tĩnh quan trường trong triều. Sách có hay đến mấy mà không hiểu chuyện, không rõ thời cục cũng là vô ích.”

“Ta vốn định ở lại đây một tháng, sau đó sang Tùng Hạc Lâu thêm ít lâu, đợi khi đã nắm rõ mạng lưới quan hệ quan lại trong kinh rồi mới đến gặp Thất gia. Không ngờ vẫn bị người của Cố tiên sinh phát hiện.”

Tĩnh Bảo dở khóc dở cười.

Bảo sao Lục Hoài Kỳ, A Nghiễn tìm hoài chẳng thấy, ai mà ngờ được một nữ nhân lại giả nam nhi trốn trong kỹ viện?

...

Bên ngoài.

Cố Trường Bình chắp tay sau lưng thong thả đi lại, dáng đứng thẳng tắp, thân hình cao lớn như một cái bóng không tan.

Không biết đã qua bao lâu, cửa “két” một tiếng mở ra, Tĩnh Bảo bước ra ngoài, đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu nói: “Tiên sinh, giờ ta không tiện đưa người đi, phiền tiên sinh thu xếp giúp trước một đêm được không?”

Cố Trường Bình thấy quầng mắt nàng thâm đen, gật đầu.

“Muộn rồi, mai còn có việc. Tiên sinh, ta đi trước!”

Tĩnh Bảo ra hiệu với A Nghiễn, rồi chủ tớ hai người vội vã rời đi.

Đi nhanh thế sao?

Cố Trường Bình có chút bất ngờ.

Hắn dụi mũi, rồi gọi một tỳ nữ lại: “Đi dọn lại viện ta từng ở năm ngoái, đưa người đến đó nghỉ tạm. Cử hai người giỏi võ âm thầm bảo vệ.”

“Vâng!”

Cố Trường Bình nghiêng đầu dặn Hỉ nhi: “Ngươi vào ở với tiểu thư nhà ngươi, lát nữa sẽ có người dẫn đến.”

“Đa tạ tiên sinh!”

Hỉ nhi hành lễ thật sâu rồi mới đẩy cửa bước vào.

Cố Trường Bình quay đầu nhìn hai bóng người phản chiếu lên cửa sổ, rồi xoay người rời đi.

Đi chưa được bao xa, hắn chợt nhớ ra một chuyện “Tầm Phương Các người qua kẻ lại, tuyệt đối không thể để các nàng ra mặt phía trước, kẻo gặp rắc rối.

Hắn vội quay lại, đang định đẩy cửa thì nghe trong phòng có tiếng thì thầm: “Tiểu thư, Thất gia dễ tin vậy sao?”

“Dĩ nhiên!”

“Còn cho phép tiểu thư ở lại kinh thành sao?”

“Cho rồi!”

“Sao có thể chứ, thân phận tiểu thư không thể để lộ, nếu bị người của đại phòng nhìn thấy thì... Tiểu thư đã nói gì để thuyết phục Thất gia vậy?”

“Không cần thuyết phục. Ta nắm giữ nhược điểm của Thất gia, nàng không đồng ý cũng phải đồng ý!”

“Tiểu thư, lời này... nô tỳ nghe không hiểu?”

“Ngươi không cần hiểu. Tóm lại từ nay về sau, chúng ta sẽ không phải kẹt mãi trong cái nhà nhỏ ở phủ Kim Lăng nữa...”

“Rầm!”

Cửa phòng bị một cước đá bật tung. Người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa, lông mày nhíu chặt, gương mặt gầy gò trong ánh sáng mờ toát lên vẻ lạnh lẽo chết người.

Đỗ Ngọc Mai giật thót, nói lắp bắp: “Tiên... tiên sinh, sao ngài chưa đi?”

Cố Trường Bình bước vào, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu: “Nếu ta đi rồi... thì sao nghe được những lời này của ngươi?”

“Ngươi nói xem, ngươi nắm giữ nhược điểm gì của Thất gia?”

“Ta...”

“Ngươi có biết không...” Giọng Cố Trường Bình lạnh lùng: “Những kẻ nắm giữ nhược điểm của nàng... từng người một, đều chết dưới đao của ta!”

Hắn nhìn nàng như đang nhìn một cái xác: “Ngươi vốn có thể sống yên thân đến già trong phủ Kim Lăng, thế mà lại tham lam không đáy. Mạng rẻ mạt như ngươi... để ta thay trời hành đạo, giết không oan!”

Vừa dứt lời, sát khí trong mắt Cố Trường Bình bùng lên, hắn lập tức ra tay.

Đỗ Ngọc Mai sợ đến nhắm chặt mắt, hét lớn: “Thất gia! Người còn không mau tới cứu ta!”

Thất gia?

Động tác của Cố Trường Bình khựng lại.

Không hiểu sao, tim hắn đập loạn nhịp.

Đỗ Ngọc Mai hé mắt ra, ngón tay run run chỉ ra phía sau hắn.

Cố Trường Bình không quay đầu.

Người đứng sau cũng không nói một lời.

Giữa khoảng lặng dài dằng dặc ấy, khóe môi Cố Trường Bình hơi nhếch lên.

Ngũ quan vốn đã tuấn tú, khi mỉm cười lại càng sáng bừng, dường như mọi u tối trong mắt đều tan biến.

“...Quả nhiên là trò ‘trò giỏi hơn tiên sinh’ rồi, đến cả tiên sinh của mình cũng tính kế.” Hắn thầm nhủ trong lòng.

“Tiên sinh.” Người ở cửa gọi.

Cố Trường Bình xoay người, chạm vào ánh mắt nàng.

Vừa tự ép mình giữ bình tĩnh, vừa giả như không có gì, nhẹ nhàng nói: “Tĩnh Tiểu Thất, sao ngươi quay lại rồi?” 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.