Năm Kiến Hưng thứ ba, đêm hai mươi tháng ba.
Đêm ấy tĩnh lặng đến mức vạn vật đều lặng câm, không ai biết trong lòng Tĩnh Bảo đã trải qua một trận long trời lở đất thế nào.
Khi nàng hoàn hồn lại, trời đã sáng.
A Man kéo Thất gia dậy khỏi giường; Nguyên Cát bưng chậu nước rửa mặt vào; A Nghiễn thì đang dạy Cẩu Nhị Đản đánh quyền ngoài viện...
Mọi người vẫn bận rộn như thường lệ, Thất gia ngoài đôi mắt đỏ ngầu thì không có gì khác thường, đến bữa sáng còn trò chuyện cười đùa với mấy người Lục gia.
Chỉ có Thất gia biết, mọi thứ đã không còn như xưa.
Sáng nay phải đến Quốc Tử Giám bái yết miếu Khổng Tử, khắc tên lên bia, ghi danh tiến sĩ; buổi chiều còn phải đến Hàn Lâm viện báo danh.
Tĩnh Bảo được bổ nhiệm làm biên tu Hàn Lâm viện, chính thất phẩm, từ lúc báo danh đến khi chính thức vào biên chế còn ba tháng. Nàng đang cân nhắc có nên về phủ Lâm An một chuyến không.
Lâm An?
Cũng đủ xa để tránh hắn rồi!
Quốc Tử Giám vẫn là Quốc Tử Giám ngày nào, nhưng người thì đã thay đổi. Nhìn thấy các tân tiến sĩ trở về, các giám sinh vây lại xem.
“Nhìn kìa, đó là Tiền Trạng nguyên kìa!”
“Chậc chậc, trán rộng mặt đầy đặn, tai lớn mũi cao, quả nhiên là tướng làm Trạng nguyên.”
“Ôi ôi, ta thấy Tĩnh Thám hoa kìa, trời ơi, da Tĩnh Thám hoa trắng thật đấy, mắt thì long lanh như nước.”
“Hắn là tài tử Giang Nam, không long lanh mới lạ!”
Tiền Tam Nhất và Tĩnh Bảo liếc nhau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904830/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.