"Uông Tần Sinh được bổ nhiệm đi nơi khác, chiều nay hai ngươi đến Hàn Lâm Viện báo danh, coi như chính thức bước chân vào quan trường."
Cố Trường Bình im lặng một lúc rồi nói: “Ra khỏi cửa này, trong lòng các ngươi có ta là được, sau này không cần nhắc ngoài miệng nữa, cũng không cần đến Cố phủ tìm ta."
Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh lập tức sững sờ.
Chỉ có Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút thất thần.
Cố Trường Bình liếc nhìn nàng một cái: “Chữ học trò của Cố Trường Bình không mang lại lợi ích gì cho các ngươi trong quan trường, trái lại còn là gánh nặng."
"Thưa tiên sinh, vì sao vậy ạ?" Uông Tần Sinh không hiểu.
Cố Trường Bình nhíu mày rồi lại giãn ra: “Thế lực họ Vương lớn mạnh trong triều, ta lại từng có xung đột với họ. Vì tiền đồ của chính mình, các ngươi nên làm như vậy."
"Nhưng tiên sinh!" Uông Tần Sinh lên tiếng.
"Không có nhưng nhị gì hết!"
"Ngày lễ ngày tết chẳng lẽ cũng không thể gửi chút lễ vật được sao!" Tiền Tam Nhất lẩm bẩm: “Như vậy trông chẳng khác nào phản bội sư môn."
Tĩnh Bảo nghiêng đầu nhìn Cố Trường Bình, ánh mắt nàng thu lại mọi cảm xúc, dịu dàng nhưng kiên quyết: “Chỉ cần trong lòng có tiên sinh, cho dù cả đời chỉ có thể nhìn từ xa, ta cũng cam lòng."
Uông Tần Sinh: Nhìn từ xa là sao? Tại sao ta nghe không hiểu cho lắm!
Tiền Tam Nhất: Lại đến rồi, lại đến rồi! Cảm giác kỳ lạ đó lại đến rồi!
Sau khi uống xong một chén
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904831/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.