Sắc mặt của Lục thị thay đổi mấy lần.
"Đứa trẻ bế từ bên ngoài vào, đó không phải huyết mạch Tĩnh gia ta, gốc không chính, trăm năm sau ta giao sản nghiệp cho nó, thì có khác nào đem tặng cho người ngoài? Nếu nhận nuôi một đứa trong đại tộc Tĩnh phủ, chẳng phải cũng là làm áo cưới cho người khác sao?"
Ánh mắt của Tĩnh Bảo dần trở nên trống rỗng.
"Tiên sinh ta từng nói một câu: Phúc không thể hưởng hết, lời không thể nói hết. Ta nghĩ lại, câu đó còn thiếu một ý: Việc không thể làm đến tận cùng!"
Nụ cười của Tĩnh Bảo có phần cay đắng.
"Ta một đường thuận buồm xuôi gió đến ngày hôm nay, nắm quyền Tĩnh gia, trung khoa Trạng nguyên, vào Hàn Lâm, tất cả đều là ông trời âm thầm phù hộ. Nếu còn ‘tính toán sâu xa’ cho tương lai, hãm hại con gái nhà lành, cướp con người khác, e là đến cả ông trời cũng không thể dung tha!"
Tĩnh Bảo đứng dậy, đi đến trước mặt Lục thị, quỳ xuống.
"Mẹ, xin dừng tại đây thôi. Sau này con sẽ làm quan cho tốt, nở mày nở mặt cho người. Còn về con cháu, đại phòng nhà ta còn có Tiểu Bát, nên sẽ không tuyệt hậu đâu."
Lục thị cúi đầu nhìn con gái, tim thắt lại, ánh mắt kia sâu như giếng cổ, nhìn mãi không thấy đáy.
Từ lúc nào, A Bảo của bà đã trưởng thành, vững vàng đến thế!
Lục thị không kìm được mà nước mắt tuôn rơi, nhìn hai cô con gái, nói: “A Bảo đã nói hết cả rồi, trong lòng các con nghĩ thế nào, cũng nói ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904833/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.