“Còn nữa!”
Tĩnh Bảo dừng lại giây lát, nói: “Về sau nếu có người nhà họ Phó đến, dù nam hay nữ, cũng không cần báo cho Tam cô nương. Nếu ta ở nhà, ta sẽ ra tiếp khách; nếu ta không có nhà, ngươi đứng ra đuổi khách đi.”
A Man càng thêm hoang mang: “Thất gia định...”
“Tránh điều tiếng!”
Tĩnh Bảo quay người lại, nét mặt ảm đạm u tối.
Tỷ tỷ nàng chưa bao giờ là người lo chuyện bao đồng, nếu nàng đã nhìn ra sự ghê gớm của Triệu thị, thì người phụ nữ kia chắc chắn không phải hạng tầm thường.
Đứng từ góc độ của đại phu nhân mà xét, thì những việc nàng làm chẳng sai gì cả. Đổi lại là bất kỳ một người vợ chính thất nào, vì danh tiếng của gia tộc, cũng phải ra tay dập tắt mầm mống từ trong trứng nước. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì.
Nàng vừa đi vừa nghĩ, lúc hoàn hồn lại thì đã đến thư phòng.
Trong thư phòng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ, nhàn nhạt hắt xuống mặt đất.
Tĩnh Bảo chống cằm, ngẩn người nhìn rèm cửa một hồi, rồi mở ngăn kéo, lấy ra một hộp gỗ, lấy hai bức thư bên trong ra, đọc lại một lần nữa rồi mới cầm bút viết:
Gửi Thanh Sơn huynh,
Gần đây việc rối ren đủ bề, rốt cuộc cũng rảnh rỗi được đôi chút.
Một canh giờ trước, ta vừa tiễn Tần Sinh ở bến tàu. Tên nhóc này trước khi lên thuyền còn than thở mãi: “Văn Nhược à, ngươi quay về đi, tiễn thêm chút nữa là ta lại muốn rơi nước mắt mất thôi!”
Quên nói với ngươi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904849/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.