Tĩnh Bảo vội vã lái sang chuyện khác, cúi người cười lấy lòng: “Phùng lão, mấy quyển sách này có cần lập sổ không ạ?”
Phùng Thục Quân liếc mắt nhìn Tĩnh Bảo, tay giấu trong tay áo, trả lời: “Mẹ ngươi sinh ngươi ra, có cần mặc quần áo cho ngươi không, hay cứ để tr*n tr**ng thế là được rồi?”
Tĩnh Bảo: “...”
“Giờ đám đọc sách càng ngày càng kém, mặt thì trắng trẻo như thư sinh yếu ớt, đầu óc thì ngốc nghếch, không hiểu sao lại lọt được vào đây!”
“...”
Sắc mặt Tĩnh Bảo cũng xanh mét trông thấy.
Tức thì tức, giận thì giận, nhưng việc cấp trên giao vẫn phải làm.
Một buổi sáng dọn dẹp xong, Tiền Tam Nhất đầu tóc đầy mạng nhện bước ra khỏi phòng, moi trong ngực ra một lạng bạc vụn, không chịu nổi nữa lập tức nói: “Tĩnh Thất, ngươi có muốn kiếm bạc của ta không?”
Tĩnh Bảo bịt mũi, lôi ra mười lạng bạc: “Không nhiều, là tiền công ba ngày. Ngươi làm không? Làm thì lấy, không thì thôi.”
Tiền Tam Nhất hít một hơi tức tối, đầu óc lưỡng lự giữa “giữ mạng” và “kiếm tiền”, cuối cùng nghiến răng vò đầu một cái, cười nhạt: “Không làm! Ta chọn đồng quy vu tận với ngươi!”
Thế là hai người “đồng quy vu tận” suốt ba ngày liền.
Phùng lão lại đến, tay áo phất phơ, phía sau còn dẫn theo một thái giám.
Tiểu thái giám thấy hai người, giọng the thé kêu lên: “Phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, triệu tân khoa Trạng nguyên, Thám hoa nhập cung dâng lời can gián.”
Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất nghe vậy, trán nổi gân xanh, cằm suýt rơi xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904851/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.