Cố Trường Bình hơi cong khóe môi, bờ vai căng cứng cũng dịu xuống đôi phần.
Vua Tô Lục có mấy người con trai, trong số đó được sủng ái nhất chính là Phác Tân Lương, con trai của Cẩm Quý phi. Kẻ này mới mười bảy tuổi, thông minh lạ thường, dung mạo lại chẳng khác nào bản sao của vua Tô Lục.
Người này chắc hẳn là cái gai trong lòng Phác Chân Nhân!
Lấy gai làm kim đâm người, cô nhóc kia rõ ràng đang trút giận thay hắn.
Không sai!
Tĩnh Bảo đúng là đang trút giận thay Cố Trường Bình trút giận. Trút giận xong, nàng còn ngạo nghễ liếc Phác Chân Nhân: “Có biết vừa rồi Hoàng thượng gọi ta ở lại để nói gì không? Người nói là..."
Phác Chân Nhân không thể không dựng tai lắng nghe.
Nào ngờ Tĩnh Bảo bẻ ngoặt câu chuyện: “Là... không nói cho ngươi biết!"
Dứt lời, nàng kéo tay áo Tiền Tam Nhất, quay người rời đi. Tiền Tam Nhất cũng tò mò, ghé sát hỏi nhỏ: “Hoàng thượng nói gì vậy?"
“Người bảo ta gật đầu một cái!"
Chỉ thế thôi ư?
Tiền Tam Nhất quay đầu lại nhìn, thấy Phác Chân Nhân vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, ngực phập phồng, sắc mặt khi thì xanh mét, lúc lại trắng bệch.
“Hắn sắp bị ngươi chọc tức chết rồi!"
“Vậy thì tốt quá!"
Tĩnh Bảo lạnh lùng nói, đỡ cho hắn lại giở trò với Cố Trường Bình.
...
Cố Trường Bình bước ra khỏi cửa cung, lập tức lên xe ngựa nhà họ Cố đang đợi sẵn bên ngoài.
Trong xe là Thẩm Trường Canh, thấy hắn toàn vẹn trở về, bèn thở phào nhẹ nhõm: “Cái mạng già này của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904852/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.