Trong đầu Cố Trường Bình như có một ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt cả mặt, vành tai, đến lòng bàn tay cũng nóng rát.
Hắn nhìn nàng chằm chằm một lúc, yết hầu khẽ chuyển động, thấp giọng nói: “Đều có cả.”
Lúc tình ý mê loạn thì lý trí cũng chỉ là thứ để trưng bày. Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên bên cổ Tĩnh Bảo.
Tim đập dồn dập, hơi thở Tĩnh Bảo cũng run rẩy.
Nàng nghĩ: Tết Đoan Ngọ năm nay thật đúng là... quá k*ch th*ch rồi!
...
Gió mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Nửa canh giờ sau, mây tan mưa tạnh, mặt trời lại từ từ chiếu xuống.
Quần áo không thể khô ngay, mà tiếp tục trốn dưới mái hiên sẽ dễ gây nghi ngờ, Cố Trường Bình lập tức cởi áo ướt, khoác lên người Tĩnh Bảo.
“Ta đi mua cho nàng một bộ áo quần.”
Nói xong lại cảm thấy không ổn, hắn mà rời đi, để nàng đứng đó khoác mỗi cái áo ướt thì càng khiến hắn không yên tâm hơn.
Tĩnh Bảo thấy hắn khó xử, biết hắn lo lắng cho mình, bèn chỉ tay về cánh cổng phía sau: “Hay là... thử gõ cửa xem sao?”
Cũng là một cách.
Cố Trường Bình gõ cửa, người mở cửa là một bà lão. Thấy hai thư sinh ướt nhẹp đứng ngoài, bà lập tức vội vã mời vào.
Cố Trường Bình móc bạc ra, hỏi bà có còn bộ áo quần sạch nào không.
Bà nhận bạc, liếc nhìn vóc dáng hai người rồi bảo: “Nếu không chê thì mặc đồ của con trai ta vậy.”
“Không chê đâu, không chê đâu!”
Tĩnh Bảo vừa dứt lời thì hắt hơi một cái rõ to.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904902/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.