Sáng sớm hôm sau.
Tiền Tam Nhất dậy từ rất sớm, sau khi dùng điểm tâm sáng cùng Tiền thị lang thì lập tức ra khỏi phủ.
Đồng Bản nhìn bóng lưng chủ tử nhà mình, trong lòng buồn bã.
Chủ tử nhà người ta đi đâu cũng mang theo tiểu đồng thân cận, chỉ có gia nhà hắn là lúc nào cũng đơn độc, khiến hắn rõ ràng trở thành món đồ trang trí.
Tiền Tam Nhất ra khỏi hẻm, thuê một cỗ xe bên đường, chạy thẳng đến cửa tây thành.
Hôm qua hắn đã xin Phùng Lão nửa ngày nghỉ để lo một chuyện quan trọng.
Xe chạy suốt một canh giờ mới đến chân núi, Tiền Tam Nhất trả tiền xe.
Phu xe tốt bụng hỏi: “Công tử, phía trước không có làng xóm, phía sau cũng chẳng có quán trọ, ngài định đi đâu vậy?”
“Ngươi quản làm gì, đi đi đi, nhanh lên!”
Phu xe vốn định nhắc một câu rằng trong núi thường có đạo tặc, nhưng thấy thư sinh trước mắt khó chịu, lời đến miệng lại nuốt trở vào.
Tiền Tam Nhất chờ phu xe đi khuất, lại nhìn quanh trước sau trái phải một lượt, rồi mới cúi người, men theo đường nhỏ lên núi.
“Chết tiệt, khổ thật!”
Hắn mắng một câu, chân không hề chậm lại, trèo lên đến lưng chừng núi, vòng ra sau, rồi lại men theo đường mòn đi xuống.
Dưới chân núi là một rừng trúc rậm rạp xanh um.
Sâu trong rừng trúc có một am ni cô, trước cửa am đứng một người phụ nữ.
Người phụ nữ ấy sắc mặt vàng vọt, tóc thưa thớt, môi chẳng có chút sắc hồng, nhưng dáng người lại thon thả yêu kiều, mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904910/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.