“Tại sao?”
“Bởi vì hắn là Từ Thanh Sơn.”
Lý do gì mà tào lao vậy?
Tĩnh Bảo: “Cược luôn!”
Tiền Tam Nhất: “Lần này cược lớn một chút nhé?”
Tĩnh Bảo: “Được thôi!”
Tiền Tam Nhất: “Năm trăm lượng?”
Tĩnh Bảo: “Một ngàn lượng!”
Tiền Tam Nhất hít sâu một hơi: “Tĩnh Thất, ngươi điên rồi à?”
Tĩnh Bảo cẩn thận cất lá thư vào ngực: “Cô nương đó xuất thân tướng môn, lớn lên cùng hắn, lại có quyết tâm liều cả mọi thứ. Nếu nàng ta có thể khiến Từ Thanh Sơn động lòng, thành đôi lứa tốt đẹp, ta thà chịu thua cũng cam lòng!”
Tiền Tam Nhất im lặng nhìn ngươi một lúc, dứt khoát nói: “Vậy thì một ngàn lượng!”
...
Hai người định xong kèo cược thì cùng cúi đầu chép sách, chẳng hiểu sao mí mắt phải của Tiền Tam Nhất cứ giật liên tục.
Mắt trái giật là có tiền, mắt phải giật là có tai ương, chẳng lẽ sắp có chuyện gì xảy ra?
Tan nha, Tiền Tam Nhất không dám ra ngoài, ngoan ngoãn về phủ nhốt mình trong thư phòng, tính toán làm sao đối phó tên khốn Thịnh Nhị kia.
Liên tiếp ba ngày, trong kinh thành, trong phủ, trong nha môn đều sóng yên biển lặng.
Ngày thứ tư tan ca, hắn và Tĩnh Bảo sánh vai bước ra khỏi cổng lớn, vừa định lên kiệu thì bất ngờ có người đâm sầm vào hắn.
“Cái đồ khốn kiếp, vội đi đầu thai à...”
Chửi được nửa câu thì phát hiện trong lòng bàn tay có thêm một vật gì đó, mở ra xem thì là một tờ giấy nhàu nhĩ.
Hắn mở ra liếc nhanh một cái, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904911/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.