Tĩnh Bảo chờ liền ba ngày.
Ba buổi sáng, ba buổi tối trôi qua, vẫn không có lấy một lời nhắn. Dây đàn đang căng chặt trong lòng Tĩnh Bảo rốt cuộc cũng đứt phựt một tiếng.
“Tiền Tam Nhất, có thể mời ta uống chén rượu không?” Nàng thê thảm lên tiếng.
Tiền Tam Nhất lặng lẽ nhìn nàng một lúc, giọng khàn khàn: “Đi thôi, tối nay gia mời ngươi uống rượu, gọi thêm mỹ nhân tới, không say không về.”
Khi Cao Triều nhìn thấy Tĩnh Bảo, hắn giật mình không nhẹ.
Mới mấy ngày mà khuôn mặt ấy đã tiều tụy đến mức không thể nhìn nổi, cằm nhọn hoắt như có thể đâm chết người. Mà... khóe môi kia là sao vậy? Sao mụn nước lại càng lúc càng sưng to?
Hắn mấp máy môi định nói gì, rốt cuộc lại nuốt xuống.
Chính bản thân hắn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, chỉ là bị đánh thêm một lần, cơn đau có phần nhẹ hơn thôi.
Hắn liếc mắt ra hiệu với Tiền Tam Nhất, người kia lập tức rót đầy ba chén rượu, lại sợ Tĩnh Bảo uống rượu khi đói sẽ hại thân, vội gắp cho nàng mấy đũa thức ăn vào bát.
“Đây, ăn vài miếng trước đi, món này ngon lắm, đúng vị miền Nam các ngươi.”
Tiền Tam Nhất rất hiếm khi dỗ dành ai, thường chỉ biết mặt dày lừa tiền người ta. Nhưng khi thật sự muốn dỗ dành, hắn ba phần phong lưu, bảy phần dịu dàng, lại thêm mười phần cẩn thận.
Tĩnh Bảo chẳng có sức mà chống đỡ, quay mặt đi, đè giọng nói: “Ngươi đừng đối xử với ta thế này, nếu ta thực lòng thích ngươi, thì ngươi xong đời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904923/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.