Ngẩng đầu lên, là ánh mắt u ám của Thẩm Trường Canh.
“Thẩm tiên sinh!”
Thẩm Trường Canh túm lấy Tĩnh Bảo kéo dậy, lạnh lẽo cười: “Ngồi chồm hổm ở đây làm gì? Theo ông đây vào phủ!”
“Ta...”
Tĩnh Bảo khó nhọc nuốt xuống một ngụm, mãi mới nở được một nụ cười gượng gạo: “Ta không vào đâu, chỉ là tiện đường đi ngang qua thôi.”
“Mẹ kiếp, ta còn chưa già đến mức mắt mờ đến thế!”
Thẩm Trường Canh giật mạnh nàng đi về phía trước, đi được mấy bước lại quay đầu mắng: “Ta làm việc không thích dây dưa, chỉ muốn người khác cho ta một lời dứt khoát, thà đâm ta một dao còn hơn dùng dao cùn rạch thịt!”
“Tiên sinh?”
“Câm miệng!”
Ánh mắt Thẩm Trường Canh nhìn Tĩnh Bảo đầy phức tạp.
Trước kia nghe tin Cố Trường Bình thích tên nhóc này, hắn chỉ muốn b*p ch*t tên nhóc ấy để kéo Cố Trường Bình về phe “thẳng”.
Giờ thì Cố Trường Bình bị ban hôn, hắn lại thấy tên nhóc này thật đáng thương.
Mẹ kiếp, ta đúng là rảnh rỗi quá rồi!
...
Lần nữa bước vào Cố phủ, Tĩnh Bảo cảm thấy từng cành cây ngọn cỏ trước mắt đều trở nên xa lạ, ngay cả gương mặt gia nhân cũng có mấy người chẳng quen.
Nàng không khỏi nhíu mày.
Qua cổng thứ hai, đi thêm mấy chục trượng, Thẩm Trường Canh bỗng nhiên buông tay.
Tĩnh Bảo ngẩng đầu.
Người nọ đứng cạnh bức tường trắng, mặc triều phục, trông vừa cao quý vừa tuấn tú.
Khóe môi có phần gầy gò của Tĩnh Bảo dường như muốn nhếch lên một chút, đáng tiếc lại thất bại giữa chừng. Bàn tay giấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904925/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.