Tĩnh Bảo như chợt bừng tỉnh.
Chẳng trách có mấy gương mặt lạ lẫm, thì ra nhất cử nhất động của hắn đều bị người ta nhìn chằm chằm, chẳng còn tự chủ.
“Dạo gần đây tiên sinh bận rộn chuyện gì vậy?”
“Bận gặp người của Lễ bộ và Công bộ, còn có thái giám quản sự trong cung, cùng việc ở Quốc Tử Giám.”
“Thế còn Hạo Vương đang làm gì?”
“Hạo Vương đóng cửa không ra, nói không quen khí nóng Kinh thành, thân thể có chút không khoẻ, đến yến tiệc trong cung cũng khước từ.”
“Vương phi thì sao?”
“Vương phi mấy ngày nay thường xuyên về nhà mẹ đẻ, phủ An Ninh hầu đã mời gánh hát ba ngày liền, mở tiệc chiêu đãi Vương phi và hai đứa cháu ngoại.”
Tĩnh Bảo ngả người vào lưng ghế, im lặng thật lâu rồi mới cất lời: “A Nghiễn, hôm đó ta uống say, ngươi cõng ta về, có nghe thấy ta nói gì không?”
“Gia lặp đi lặp lại rằng: vì sao không có một lời, dù chỉ một chữ.”
“Ta chỉ muốn hắn nói một lời. Khi người ta đang ở trong tình, ắt sẽ mang chấp niệm. Giờ ta mới hiểu là mình sai rồi. Nếu hắn có thể nói với ta một lời, tuyệt đối chẳng thiếu nửa chữ.”
Tĩnh Bảo bật cười tự giễu: “Ta uống say, ta yếu đuối trước mặt bọn họ, khoé môi mọc mụn nước... Hắn lo cho ta chẳng kém gì ta lo cho hắn, nhưng chẳng thể làm được gì, ngay cả một nốt mụn nước cũng chẳng thể mọc. A Nghiễn?”
Nói đến đây, nàng cúi đầu thở dài: “Hắn mới là người khó xử hơn cả.”
A Nghiễn thoáng sững người.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904926/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.