Lý Quân Tiện nhiều năm dẫn binh chinh chiến ở Bắc phủ, tuy có gương mặt tuấn tú nhưng lại toát lên vẻ từng trải nguy hiểm và sát khí u uất.
Vương Ẩn sợ đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống, cuống quýt kêu oan: “Hoàng thượng, nếu thần có tâm tư như thế, trời tru đất diệt, chết không toàn thây!”
Lý Tòng Hậu chống tay lên long ỷ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lý Quân Tiện: “Hoàng thúc quá lời rồi. Hắn là một văn thần, dù có lòng tạo phản cũng chẳng có bản lĩnh đó.”
Ý ngoài lời là: Kẻ có khả năng tạo phản là ngươi, người đang nắm trong tay mười vạn đại quân.
Sắc mặt Lý Quân Tiện không vui, mỉm lạnh lẽo cười: “Hoàng thượng nói vậy, thần chỉ có con đường chết.
“Ấy, hoàng thúc chớ nghĩ nhiều, trẫm nói là hắn cơ mà!”
Lý Tòng Hậu chỉ tay về phía Vương Ẩn, cười nói: “Hoàng thúc ngồi đi. Trẫm thấy sắc mặt thúc không tốt, lát nữa để Thái y đến chẩn mạch. Hoàng thúc là trụ cột quốc gia, sức khỏe là quan trọng nhất.
Hoàng đế ung dung trò chuyện, khéo léo lảng sang chuyện khác, không nhắc đến việc tước phiên nữa.
Văn võ bá quan đều hiểu rõ trong lòng: khi Hạo vương chưa vào kinh, là Hoàng đế sốt ruột, còn Hạo vương cứ đánh võ đài. Nay Hạo vương đã vào kinh, sống chết đều nằm trong tay Hoàng đế, đổi lại đến lượt Hạo vương nóng ruột, còn Hoàng đế thì lại tung chiêu trì hoãn.
Cuộc đấu giữa hai chú cháu, người tiến ta lui, hư hư thực thực toàn là cao chiêu!
Một buổi triều sớm đáng lẽ phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904929/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.