Tĩnh Bảo nghe câu này, trong lòng chỉ cảm thấy ấm ức, gật đầu mạnh: “Đau muốn chết rồi.”
Cố Trường Bình hừ một tiếng, bước qua nàng, vắt một chiếc khăn nóng trong chậu, đắp lên lòng bàn tay nàng, rồi rút trong ngực ra một lọ thuốc, lấy ra ít cao thuốc từ từ bôi lên.
Tĩnh Bảo không cử động, để mặc hắn làm, lòng lại thấy ngọt ngào râm ran.
Bôi thuốc xong, Cố Trường Bình chỉ vào lọ thuốc nói: “Ngày ba lần, giảm sưng, không để lại sẹo.”
Tĩnh Bảo ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi nhếch lên.
Cố Trường Bình ngồi xuống bàn làm việc, vỗ đùi ra hiệu nàng ngồi lên.
“Kêu ta ngồi thì ta ngồi sao!”
“Học trò nào lại ngồi lên đùi tiên sinh, không đúng quy tắc.”
“Không ngồi hả?”
Tĩnh Bảo thấy Cố Trường Bình định đứng dậy, bèn đi tới, ngồi phịch xuống đùi hắn, tay vòng qua cổ hắn: “Không ngồi là đồ ngốc.”
Cố Trường Bình vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng đành nói: “Ở Mật Thư đài đã học được gì? Mồm mép khéo léo hả?”
“Học được cách thuyết phục một tướng quân không có chí lớn ra trận.”
“Diệp Phong?”
“Sao chàng đoán được?”
Cố Trường Bình vòng tay ôm lấy eo nàng, eo nàng giờ càng thon thả: “Nhìn quanh kinh thành, tướng quân không có chí lớn chỉ có mỗi Diệp Phong.”
“Nếu đúng là hắn ra trận, thì Hạo Vương có cửa thắng không?”
“Coi trời đất thời thế.” Cố Trường Bình trầm ngâm một lúc rồi thêm: “Còn xem quyết tâm thắng trận của tướng quân nữa.”
Tĩnh Bảo gật đầu tỏ ý đồng tình, thấy tóc hắn rối bời, bèn đưa tay định vuốt.
Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907363/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.