Có người khi gấp gáp thì đầu óc như để trưng, có người lại xoay chuyển nhanh như bánh xe lửa.
Trong một trăm lần, thì chín mươi chín lần Uông Tần Sinh thuộc về loại đầu tiên. Nhưng lần này, nhờ Bồ Tát phù hộ, hắn lại nghĩ ra được cách đối phó.
Không cần biết ba bảy hai mốt gì cả, trước hết cứ kéo dài thời gian đã.
Hắn túm lấy Phú Quý, đè giọng xuống, hung hăng nói: “Bằng cách nào cũng được, mau đi lấy cho ta ít ba đậu!”
Phú Quý: “…”
Phú Quý lắp bắp: “Gia… Gia muốn… dùng ba đậu… hại… hại Cẩm Y vệ ạ?”
“Đồ ngu!”
Uông Tần Sinh gõ vào đầu hắn một cái.
Hắn nào dám hại Cẩm Y vệ? Ba đậu là để chính hắn uống!
Hắn tính toán kỹ rồi dù sao hắn cũng là một quan nhỏ, giữa đường mà đau bụng tiêu chảy đến nỗi không đi nổi thì dù Cẩm Y vệ có lạnh lùng sắt đá đến đâu, cũng nên chiếu cố một chút chứ.
Mục đích không có gì khác, chính là kéo dài thời gian để Cố Dịch và bọn họ có thể đến Tĩnh phủ để thông báo trước một tiếng.
Phú Quý vừa nghe ba đậu là để gia nhà mình dùng, thì lập tức lanh lợi hẳn lên, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ ông chủ khách đ**m…
Chẳng bao lâu sau, một gói ba đậu đã tới tay. Uông Tần Sinh nhìn bộ mặt đắc ý của người hầu nhà mình, thầm nghĩ: Tên nhóc con này không chừng đã muốn cho ta ăn ba đậu từ lâu rồi!
Đường xa suốt nửa đêm, Uông đại nhân còn trẻ khí thịnh, bỗng dưng bị tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907364/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.