Phủ Lâm An, phủ vệ.
Uông Tần Sinh lúc này đang dùng bữa tối, ăn đến là ngon lành.
Còn Kỷ Cương thì từ đầu đến cuối chưa động đũa, chỉ lặng lẽ nhấm nháp trà, thần sắc trầm ngâm.
Cứ nghĩ đi, nghĩ nữa đi!
Dù có nát óc cũng không thể đoán ra khúc mắc bên trong đâu.
Uông Tần Sinh ăn xong hai bát cơm thì thấy khoẻ khoắn hẳn lên, súc miệng bằng trà rồi nói: “Kỷ đại nhân, chúng ta đi đường suốt một ngày một đêm, ăn chút gì đó đi, kẻo nửa đêm lại đói đấy.”
Kỷ Cương hoàn hồn: “Không cần lo cho ta, ngươi cứ về phòng trước đi.”
“Hạ quan cáo lui. Uông Tần Sinh đứng dậy, vừa bước ra lại rụt chân về, hỏi: “Kỷ đại nhân, ngày mai ta về huyện Phú Dương, hay tiếp tục đi theo ngài?”
“Không cần đi theo ta.”
“Vâng!”
Uông Tần Sinh rời đi, trong phòng trở lại yên tĩnh. Kỷ Cương đứng dậy đến bên cửa sổ, hai tay xoa bóp thái dương đang đau nhức.
Triều đình phái Cao Triều đến Giang Nam tra xét lương thực, tra ra được manh mối ở Tĩnh Thất, bèn tìm đến Uông Tần Sinh, hai người thương lượng rồi trực tiếp đến chất vấn Lục thị. Lục thị nói số lương đó là chuẩn bị cho tam tiểu thư vừa hòa ly của phủ.
Cao Triều sau khi hồi kinh, đã trình bẩm lại việc Tĩnh Thất tích trữ lương thực, tiện thể còn xin cho hắn một lời.
Động cơ không sai!
Tình lý cũng không sai!
Số lượng lại càng không sai!
Vậy là do mình đa nghi rồi sao?
Cửa phòng kêu “két” một tiếng, tâm phúc bước vào, hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907366/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.