Trên đời này, phần lớn mọi chuyện đều ứng với câu: “Người tính không bằng trời tính.”
Ngay khi Cố Trường Bình vừa thốt ra câu “hắn đi một bước, chúng ta ứng phó một bước”, thì tại nha môn phủ Lâm An, tâm phúc của Kỷ Cương đang xách theo một người, bước tới trước mặt y.
“Đại ca, nha đầu này khắp nơi dò hỏi chỗ ở của đám Cẩm Y vệ chúng ta, vừa hay bị binh vệ tuần tra bắt gặp.”
Ánh mắt Kỷ Cương lạnh đi: “Người nào?”
“Đã hỏi rồi, là nha đầu làm việc ở viện của lão phu nhân Tĩnh phủ.”
“Một nha đầu làm việc, dò hỏi Cẩm Y vệ chúng ta làm gì?”
Kỷ Cương hừ một tiếng. Tâm phúc lập tức rút kiếm gác ngang cổ nha đầu, nàng ta vừa mở miệng đã khóc lóc: “Không phải nô tỳ muốn dò hỏi, là lão phu nhân nhà nô tỳ sai nô tỳ đi dò hỏi thôi ạ!”
“Lão phu nhân nhà ngươi dò hỏi để làm gì?”
“Nô tỳ không biết, thật sự không biết gì cả… hu hu…”
Kỷ Cương nhíu mày: “Sai người đưa nàng ta về, nhân tiện đến hỏi lão phu nhân Tĩnh phủ xem bà ta dò hỏi Cẩm Y vệ chúng ta để làm gì.”
“Gia, nhân thủ của chúng ta hiện giờ…”
Ánh mắt Kỷ Cương sắc như dao, khiến tâm phúc không dám hé răng thêm, lập tức gọi một người khác tới, dặn dò cẩn thận.
Trên nóc nha môn, Đoạn Cửu Lương đã nhìn rõ hết mọi chuyện bên dưới. Hắn do dự một thoáng, rồi lôi giấy bút trong lòng ra, đầu bút nhúng chút nước bọt rồi nhanh chóng viết.
Viết xong, hắn cuộn tờ giấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907368/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.