🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Câu nói này rõ ràng là chỉ tang mắng hòe, rủa cho bà chết.

Lão phu nhân nhà họ Tĩnh xưa nay chưa từng bị người ta mắng thẳng vào mặt như vậy, giờ đây vừa xấu hổ vừa tức giận, nghẹn lời không nói nổi.

“Con tiện phụ này, tiện phụ! Người đâu, mau tới đây, ta muốn hưu nó!”

“Chỉ e ngươi không có bản lĩnh ấy!” Lục thị mặt mày kiêu ngạo, giọng nói lạnh lẽo: “Lão Tứ đâu? Lại trốn như rùa rút đầu à? Cút ra đây cho ta!”

Tứ lão gia Tĩnh Bình Thiên đứng nãy giờ ngoài cửa, thấy trong sảnh náo loạn như vậy, sợ đến không dám bước vào. Bây giờ bị gọi tên, hắn đành phải gượng gạo đi vào.

“Đại tẩu, có chuyện gì mà nổi giận lớn như thế?”

“Ngươi tự đi hỏi mẹ tốt của ngươi xem bà ta đã nói những gì với Cẩm Y vệ!” Lục thị nắm lấy cổ áo Tĩnh Bình Thiên, lần này thật sự nổi điên rồi: “Đừng nghĩ giết A Bảo nhà ta là có thể giúp nhị phòng các ngươi sống yên ổn. Cho dù A Bảo nhà ta phạm tội vào tù, bị chém đầu ở chợ, thì ta cũng sẽ kéo từng người bên nhị phòng các ngươi làm đệm lưng, cùng nhau xuống địa ngục!”

Trời đất ơi!

Đám này điên cả rồi à?

Tứ lão gia đau đầu muốn nổ tung, vung tay hất tay Lục thị ra, rồi lại tát mạnh một bạt tai vào mặt lão bộc đang đứng đó.

“Nói đi, các ngươi đã nói gì với Cẩm Y vệ?”

Lão bộc làm tôi tớ cả đời, nay bị chủ nhân tát hai cái ngay trước mặt bao người, vừa nhục vừa giận, quỳ phịch xuống đất, cúi đầu không nói.

“Ồ, cũng là một tên đầy tớ trung thành đấy.” Lục thị lạnh lùng cười.

“Nói!”

Tĩnh Bình Thiên đá một cú vào bụng lão bộc, khiến hắn ngã lăn ra đất.

Đánh chó cũng phải nể mặt chủ.

Cú đá ấy chẳng khác nào đá thẳng vào mặt lão phu nhân, bà bị tức đến mức nghẹn thở, ngã lăn bất tỉnh ngay trên ghế.

Không ai dám đỡ, chỉ dám tròn mắt đứng nhìn.

Lão bộc thấy lão phu nhân bị ngó lơ, trong lòng cuống cuồng, cuối cùng cũng đành mở miệng: “Lão phu nhân bảo Cẩm Y vệ đừng nghe lời Đại phu nhân với Uông Đại nhân, một người là thân thích, một người là mẹ ruột, chắc chắn sẽ bênh vực Thất gia, nên bảo họ phải điều tra cho kỹ.”

“Còn nói, còn nói… Thất gia là nghiệt chủng do phu nhân thông dâm với nam nhân bên ngoài, không phải người đàng hoàng của nhà họ Tĩnh, không xứng làm gia chủ, sản nghiệp nhà họ Tĩnh nên để nhị phòng kế thừa.”

Tĩnh Bình Thiên nghe xong thì tức đến muốn giết người.

Hồ đồ đến thế là cùng!

Những lời chẳng có chứng cứ gì mà cũng dám nói ra miệng, chẳng khác nào tự tìm đường chết!

Khó trách Lục thị chẳng còn màng tới lễ nghi tôn ti, trực tiếp rủa cho bà ta chết.

Những vị phu nhân, chị em dâu có mặt trong sảnh đều bị dọa đến hóa đá, lão phu nhân đúng là hồ đồ thật rồi sao?

“Hay cho câu nghiệt chủng do thông dâm với nam nhân bên ngoài!”

Lục thị tức đến toàn thân run rẩy: “Hủy hoại A Bảo nhà ta chưa đủ, giờ lại còn bôi nhọ cả thanh danh của ta. Hôm nay, nếu nhị phòng các ngươi không tìm ra ‘gã gian phu’ cho ta, thì chuyện này chưa xong đâu.”

“Đại gia, đại gia ơi! Nếu ông có linh thiêng nơi suối vàng, xin hãy mở mắt ra mà xem! Đại phòng chúng ta sắp bị chèn ép đến chết rồi! Người cần mặt mũi, cây cần vỏ. Bọn họ thế này là đang ép ta đến đường cùng, bắt ta phải chết sao! Ta không sống nổi nữa rồi…”

“Phu nhân, phu nhân!”

“Phu nhân ngất rồi! Mau, mau mời lang trung…”

“Tộc trưởng tới rồi, các vị trưởng lão trong tộc cũng đến cả…”

Trên mái nhà, Cố Trường Bình đang nằm rạp nghe trộm, nhưng đã tự động loại bỏ những tiếng cãi vã dưới sảnh ra khỏi đầu.

Những gì lão phu nhân nói với Cẩm Y vệ toàn là mấy chuyện đấu đá trong hậu viện, thân thế nữ giả nam của Tĩnh Thất không hề được nhắc đến, chuyện tích trữ lương thực cũng không đá động gì.

Theo lý thì Cẩm Y vệ sẽ chẳng quan tâm mấy chuyện vô ích này.

Chỉ không biết Kỷ Cương liệu có moi ra được điều gì từ đây không?

“Ngươi nói Uông đại nhân và Thất gia là thân thích?” Kỷ Cương sải bước ngừng lại, xoay người hỏi.

Cẩm Y vệ mặt tròn gật đầu: “Đúng vậy, thuộc hạ có hỏi dò, thì ra con gái thứ của Lục phu nhân đã gả vào nhà họ Uông từ hai năm trước.”

“Thông gia?” Sắc mặt Kỷ Cương dần dần trầm xuống.

“Hôm ấy, phu nhân còn nhớ ta không? Ta là Tần Sinh, bạn học của Văn Nhược.”

“Nào phải bảy tám mươi tuổi đâu mà không nhớ? Mấy hôm trước ngươi với Cao công tử còn đến nữa mà.”

Một hỏi, một đáp, thoạt nghe chẳng có gì lạ nhưng nếu đặt trong bối cảnh “thông gia”, thì rõ ràng cách nói chuyện này có vấn đề.

Theo lẽ thường, Uông Tần Sinh đáng lẽ nên nói: “Phu nhân, ta lại đến rồi, chuyện lần trước cấp trên ta muốn hỏi thêm vài điều.”

Thế mà hắn lại hỏi Lục thị còn nhớ hắn không.

Nếu không phải thông gia, thì có thể nói là lo Lục thị trí nhớ kém nên nhắc khéo một câu.

Nhưng đã là thông gia, thì ắt hẳn phải quen thuộc với nhau, tại sao hắn còn phải hỏi kiểu đó? Mục đích của câu hỏi ấy là gì?

“Uông đại nhân đâu?”

“Trở về huyện Phú Dương từ sớm rồi.”

“Về rồi?”

“Chẳng phải chính lão đại bảo hắn về sao? Sao vậy, có gì không ổn à?”

Quả là có điểm không ổn!

Nhưng cụ thể là không ổn chỗ nào thì Kỷ Cương lại không nói rõ được, chỉ cảm thấy một cảm giác bất thường lại dâng lên, trực giác mách bảo hắn: nơi này có uẩn khúc!

“Lão đại, còn gì căn dặn nữa không?”

“Không, ngươi lui đi!”

Tên Cẩm Y vệ mặt tròn đi được mấy trượng, quay đầu lại thì thấy Kỷ lão đại vẫn đứng trầm tư, không khỏi lắc đầu: người này cái gì cũng tốt, chỉ là tâm tư quá tỉ mỉ, còn kỹ hơn cả đàn bà.

“Ai đó?”

Một tiếng quát lớn vang lên khiến tên mặt tròn giật mình, chỉ thấy Kỷ lão đại tung người nhảy vọt lên mái nhà.

Gió thu se lạnh, mái ngói trống trải.

Không đúng!

Vừa rồi rõ ràng có người, hắn nghe rõ ràng tiếng “cạch” một cái!

Kỷ Cương lần lượt nhấc từng viên ngói lên xem xét, ánh mắt hắn chợt dừng lại có một viên ngói màu đen bị gãy làm đôi.

Hắn cúi xuống nhặt mảnh ngói lên, ngón tay nhẹ nhàng quét dọc vết nứt, đầu ngón tay lập tức dính một lớp bột trắng mịn.

Mới gãy khi nãy, quả nhiên có người!

Người đó chắc chắn có võ công, hơn nữa thân thủ không tệ, nếu không thì hắn đã sớm phát giác rồi.

Giữa ban ngày ban mặt, tại nha môn phủ Lâm An, hành tung của Cẩm Y vệ lại bị người khác theo dõi sát sao.

“Tốt! Tốt lắm!”

Sắc mặt Kỷ Cương âm trầm đến mức có thể nhỏ nước, hắn nhẹ nhàng vận công, mảnh ngói lập tức vỡ vụn, rơi lả tả như tuyết.

Ông đây phải xem thử là ai gan to tày trời như vậy.

“Người đâu!”

“Lão đại!”

“Ta muốn biết tất cả mọi chuyện Uông Tần Sinh từng làm ở huyện Phú Dương.”

“Rõ!”

“Khoan, hãy thông báo đến các châu phủ, từ giờ đóng cổng thành, đêm xuống thi hành giới nghiêm, trong thành phải tuần tra mười hai canh giờ.”

“Rõ!”

Ánh mắt vốn luôn bình tĩnh của Kỷ Cương lúc này đã lóe lên sát khí.

Địch không động, ta động trước.

Chiêu “gió nổi hạc kêu” này là để khiến bọn chúng rối loạn trận thế.

Loạn thì mới mắc sai lầm, mới có kẽ hở để thừa cơ ra tay.

“Cái gì, ngươi để lộ thân phận rồi?”

Trong mật thất ngân trang, Ôn Lư Dụ ngạc nhiên nhìn Đoạn Cửu Lương.

Đoạn Cửu Lương á khẩu mất một lúc, sau đó thành thật gật đầu: “Gia đâu rồi?”

“Đang ở nhà họ Tĩnh, không biết định làm gì nữa.”

“Cố Dịch đâu?”

“Thằng nhóc đó cả ngày không thấy bóng dáng, ai biết Cố Trường Bình sai hắn đi đâu nữa?”

Đoạn Cửu Lương nhìn vào mắt Ôn Lư Dụ, im lặng một chốc lát rồi chợt nói: “Phải mau chóng gọi gia quay về, tên Kỷ Cương kia đầu óc rất sắc bén.”

Ôn Lư Dụ rùng mình, bật thốt: “Sao ngươi lại nói vậy?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.