Câu nói này rõ ràng là chỉ tang mắng hòe, rủa cho bà chết.
Lão phu nhân nhà họ Tĩnh xưa nay chưa từng bị người ta mắng thẳng vào mặt như vậy, giờ đây vừa xấu hổ vừa tức giận, nghẹn lời không nói nổi.
“Con tiện phụ này, tiện phụ! Người đâu, mau tới đây, ta muốn hưu nó!”
“Chỉ e ngươi không có bản lĩnh ấy!” Lục thị mặt mày kiêu ngạo, giọng nói lạnh lẽo: “Lão Tứ đâu? Lại trốn như rùa rút đầu à? Cút ra đây cho ta!”
Tứ lão gia Tĩnh Bình Thiên đứng nãy giờ ngoài cửa, thấy trong sảnh náo loạn như vậy, sợ đến không dám bước vào. Bây giờ bị gọi tên, hắn đành phải gượng gạo đi vào.
“Đại tẩu, có chuyện gì mà nổi giận lớn như thế?”
“Ngươi tự đi hỏi mẹ tốt của ngươi xem bà ta đã nói những gì với Cẩm Y vệ!” Lục thị nắm lấy cổ áo Tĩnh Bình Thiên, lần này thật sự nổi điên rồi: “Đừng nghĩ giết A Bảo nhà ta là có thể giúp nhị phòng các ngươi sống yên ổn. Cho dù A Bảo nhà ta phạm tội vào tù, bị chém đầu ở chợ, thì ta cũng sẽ kéo từng người bên nhị phòng các ngươi làm đệm lưng, cùng nhau xuống địa ngục!”
Trời đất ơi!
Đám này điên cả rồi à?
Tứ lão gia đau đầu muốn nổ tung, vung tay hất tay Lục thị ra, rồi lại tát mạnh một bạt tai vào mặt lão bộc đang đứng đó.
“Nói đi, các ngươi đã nói gì với Cẩm Y vệ?”
Lão bộc làm tôi tớ cả đời, nay bị chủ nhân tát hai cái ngay trước mặt bao người, vừa nhục vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907369/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.