Khí thế ầm ĩ trong Hiếu Từ Đường cuối cùng cũng lắng xuống.
Trận này, Lục thị đại thắng. Tộc trưởng lấy lý do Hoằng lão phu nhân lú lẫn, ra lệnh bắt bà phải an dưỡng trong viện, không việc gì thì không được phép ra ngoài nữa.
Đám nha hoàn, bà tử trong viện đều bị đuổi đi, chỉ để lại lão bộc đã hầu hạ lão phu nhân mấy chục năm.
Đây rõ ràng là một dạng quản thúc tại gia.
Lang trung đến rồi đi, chỉ nói lão phu nhân vì quá tức giận mà phát bệnh, thân thể không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng là được.
Cố Trường Bình nhìn hết thảy mà trong lòng đắn đo.
Không sợ trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương. Chỉ cần lão phu nhân còn chưa dứt tâm, thì vẫn có thể gây sóng gió.
Thân phận của Tĩnh Bảo không chịu nổi bị giày vò hết lần này đến lần khác. Nếu thật sự muốn dứt điểm một lần, thì nên âm thầm g**t ch*t người đàn bà này, cắt đứt hậu hoạn.
Đang nghĩ vậy, bỗng nghe thấy tiếng bước chân, thì ra là Tĩnh Bình Thiên tứ lão gia vừa rời đi lại quay về.
Vừa rồi hắn bị tộc trưởng lôi vào từ đường, quỳ trước bài vị tổ tiên, bị chửi một trận ra trò, đến nỗi hắn chỉ muốn tìm cái hố chui xuống cho rồi.
Con chịu tội thay mẹ là chuyện có thể chấp nhận, nhưng không thể cứ mãi như vậy.
Mẹ đã già, một chân đã bước vào đất vàng, sống hay chết cũng chẳng còn quan trọng. Nhưng bản thân hắn còn phải tiếp tục đứng vững trong nhà họ Tĩnh.
Tĩnh Bình Thiên vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907370/chuong-563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.