Ôn Lư Dụ không nói hết lời, nhưng ý tứ thì đã rõ ràng.
Cẩm Y vệ muốn moi lời một người thì không thiếu cách, huống chi lại là Uông Tần Sinh.
Cố Trường Bình trầm mặc không nói.
Ôn Lư Dụ nhìn hắn chằm chằm, trên mặt thấp thoáng vẻ lo lắng.
Huynh đệ à, giờ không phải lúc mềm lòng đâu, chỉ cần mềm lòng một chút là công cốc hết, tất cả sẽ tiêu đời.
Trong mật thất yên lặng như tờ, đến cả Đoạn Cửu Lương và Cố Dịch đứng bên cũng không dám thở mạnh.
Cố Trường Bình đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, chắp tay sau lưng.
Bóng lưng hắn hòa vào màn đêm.
Một lúc lâu sau, hắn xoay người lại, trầm giọng nói: “Không thể để Uông Tần Sinh xảy ra chuyện, cho nên, cách duy nhất là nghi binh.”
Đoạn Cửu Lương nhướng mày: “Gia, nghi binh thế nào?”
Cố Trường Bình trả lời: “Tiết lộ hai chỗ giấu lương thảo, khiến Kỷ Cương phân tâm, không còn thời gian đi điều tra Uông Tần Sinh.”
“Ngươi điên rồi sao, Cố Trường Bình!”
Ôn Lư Dụ gần như quát lên: “Đây chỉ là chữa phần ngọn, không giải quyết tận gốc.”
“Ta vốn chẳng định trị tận gốc.”
Cố Trường Bình điềm nhiên nói: “Hai chỗ kia ít nhất cũng đủ cho Kỷ Cương tra mười ngày nửa tháng, mà đã là chủ lực Cẩm Y vệ, thì cũng giỏi lắm chỉ một tháng, hắn buộc phải quay về kinh. Về phần Tần Sinh, hắn chỉ nghi ngờ, hoàn toàn không có bằng chứng thật sự.
Nếu lúc này ta lại khơi ra nguyên nhân cái chết của Tĩnh đại gia, ắt sẽ khiến Tĩnh phủ đại loạn, Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907371/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.