Không rõ từ lúc nào, trong khóe mắt bà đã dần dần ứa ra vài giọt lệ, đó là ánh nước mắt đau lòng của một người mẹ hiền vì thương con trai.
Cố Trường Bình nhìn thấy rất rõ ràng.
“Thất gia không tệ, mắt ta tuy đã mờ, nhưng cũng nhìn ra được, trong mắt con bé chỉ toàn là con.”
Lão phu nhân tháo chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên tay, đặt vào tay Cố Trường Bình.
“Chiếc vòng này là của mẹ ruột con để lại, năm đó nó giao con cho ta, cũng đưa chiếc vòng này cho ta, nói là do Thái hậu ban cho.
Đây là đồ của nhà họ Cố các con, giữ lại cho Thất gia làm kỷ niệm đi. Ta đeo vào trong ngục, chẳng phải là tiện cho người khác lượm sao.”
Cố Trường Bình cầm lấy chiếc vòng còn vương hơi ấm, gật đầu.
Lão phu nhân dịu giọng hỏi: “Trường Canh có bị liên lụy không?”
“Chức quan thì e là không giữ được, nhưng người thì chắc không sao.”
“Thế thì tốt!” Lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm: “Đời này người ta cảm thấy có lỗi nhất chính là nó, chẳng cầu gì khác, chỉ mong sau này về già có người dâng trà rót nước, phụng dưỡng cuối đời.”
Cố Trường Bình im lặng không nói, chỉ nắm chặt tay bà.
“Ta biết không thể cưỡng cầu, nhưng con mình thì vẫn phải thiên vị một phần, sợ nó phải chịu khổ.” Lão phu nhân cười tự giễu: “Con đi lo chuyện của con đi, ta phải vào thay bộ xiêm y. Dù có vào ngục, cũng phải vào cho ra dáng một chút chứ.”
“Con dìu người vào.”
“Trường Bình!” Lão phu nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907381/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.