🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Cố Trường Bình, ngươi có xứng với ta không?” Tô Uyển Nhi tức đến nước mắt giàn giụa khắp mặt.

Nàng vào cung âm thầm mưu tính bao năm, từng bước đều cẩn trọng chu toàn, không ngờ chỉ một mình Cố Trường Bình mà khiến mọi thứ nàng dày công chuẩn bị hóa thành tro bụi.

“Xin nương nương hãy giữ gìn sức khỏe.”

Thẩm cô cô dùng khăn chấm nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần lão gia và đại gia không liên quan đến chuyện này, thì nương nương nhờ vào đứa con trong bụng, chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm.”

Nghe đến đây, Tô Uyển Nhi bất giác siết chặt tay bà: “Họ… họ chẳng lẽ cũng bị liên lụy…”

“Nương nương đừng dọa chính mình. Chưa nói đến việc lão gia một lòng vì Hoàng thượng, chỉ riêng tính tình điềm đạm của đại gia thôi, cũng không thể nào có liên quan đến Bắc phủ.”

Thẩm cô cô rút tay về, vỗ lưng nàng, trấn an: “Điều nương nương cần làm lúc này là bình tĩnh theo dõi tình hình, đừng để người khác có cơ hội lợi dụng.”

Sắc mặt Tô Uyển Nhi cứng đờ: “Ý ngươi là…”

“Điều lão nô lo nhất.” Thẩm cô cô ngập ngừng, rồi nói tiếp: “là Hoàng hậu và nhà họ Vương sẽ thừa cơ đạp người ngã ngựa. Nữ nhân đó rất độc ác, không chừng còn muốn đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu nương nương. Vậy nên lúc này…”

“Đứa bé trong bụng nương nương nhất định không thể xảy ra chuyện. Chỉ cần nó bình an, nương nương mới có thể bình an.”

“Còn phía Hoàng thượng thì sao?”

“Phía Hoàng thượng, nương nương đừng mong đợi gì nữa. Mưu phản là tội tru di cửu tộc, Hoàng thượng sẽ không tha cho Cố Trường Bình, tất nhiên cũng sẽ không còn tình cảm với nương nương. Nếu lúc này còn cố gắng tiếp cận, chỉ khiến người thêm chán ghét. Tốt nhất nên tránh xa.”

Thẩm cô cô thở dài: “Cho dù bị đày vào lãnh cung, còn hơn là mất mạng.”

“Sao lại đến nước này? Sao lại ra nông nỗi này…” Tô Uyển Nhi rốt cuộc xé bỏ mặt nạ giả dối, để lộ nỗi hận ngùn ngụt trong lòng.

“Tương lai rộng mở của ta, lại bị một tên phản nghịch hủy hoại! Biết thế, năm đó cha không nên bảo vệ hắn, nên để hắn chết từ sớm! Tại sao hắn không chết đi?!”

“Nương nương! Nương nương! Hoàng hậu đến rồi! Hoàng hậu mang theo người tới rồi!”

Tô Uyển Nhi giật mình, hoảng hốt nhìn sang Thẩm cô cô.

“Đừng sợ! Đừng sợ!” Thẩm cô cô liên tục trấn an: “Nương nương chỉ cần nhớ kỹ lời lão nô: né tránh mũi nhọn, lúc nào cũng tỏ ra yếu thế.”

Chẳng bao lâu sau, một tràng tiếng vòng ngọc leng keng từ xa truyền đến.

Vương Hoàng hậu vấn tóc mây, xiêm y lộng lẫy, bước vào. Ý cười ngập tràn nơi đuôi mắt chân mày, dù cố gắng che giấu cũng không thể che được.

Nàng ta có quyền kiêu hãnh.

Không mất chút công sức, đã loại trừ hết kẻ thù trong triều ngoài cung một cách sạch sẽ. Đừng nói là đắc ý, đến cả trong mơ nàng ta cũng cười tỉnh giấc.

“Tô quý phi à, có lúc người ta không thể không tin vào số mệnh.”

Hoàng hậu nhìn Tô Uyển Nhi ngồi trên giường, sắc mặt xám ngoét như tro, nhướng mày nói: “Mệnh là thứ rất huyền diệu. Cái gì là của ngươi thì người khác không giành được; không phải của ngươi, thì có giành cũng phải trả lại gấp đôi.”

Tô Uyển Nhi nhớ lời Thẩm cô cô, cúi đầu lặng lẽ rơi lệ, không nói một lời, móng tay trong tay áo đâm sâu vào lòng bàn tay.

Nàng yếu đuối chịu đựng như vậy là lần đầu tiên từ khi vào cung. Hoàng hậu khoái chí đến muốn bật cười ba tiếng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt đoan trang.

“Chuyện tên Cố tặc kia, Cẩm Y vệ sẽ tra rõ ràng. Tốt nhất ngươi nên thành tâm niệm Phật, mong cho nhà họ Tô các ngươi không bị liên can. Nếu không, dù Hoàng thượng có mềm lòng tha cho ngươi một mạng, bản cung cũng sẽ không để yên đâu.”

Hoàng hậu cười nhạt: “Quý phi đang mang thai, không tiện đi lại. Từ hôm nay, cứ ở trong cung dưỡng thai cho tốt, đợi Cẩm Y vệ điều tra rõ ràng rồi tính tiếp.”

Nói trắng ra chính là giam lỏng rồi.

Tô Uyển Nhi lộ vẻ tủi nhục, nước mắt rơi lã chã, khóc không thành tiếng: “Vâng…”

Hừ, thế mà cũng thấy tủi nhục sao?

Hoàng hậu phất tay áo rời đi, vừa quay người, nụ cười mới tràn đầy trên mặt. Mới chỉ bắt đầu thôi, phía sau còn bao nhiêu đau khổ đang chờ ngươi, Tô Uyển Nhi à.

Ra khỏi Thủy Tích điện, một cung nữ vội vàng chạy đến báo: “Nương nương, công chúa Vĩnh Huy đã đến ngự thư phòng, không ai ngăn được.”

Hoàng hậu giật mình: “Nó đến đó làm gì? Cầu xin Hoàng thượng à?”

“Nghe nói… Cố Trường Bình đang quỳ ngoài ngự thư phòng, đã mấy canh giờ rồi.”

“Cứ để công chúa đi!”

Mắt Hoàng hậu sáng lên: “Vừa hay để Hoàng thượng thấy, tên Cố Trường Bình này hại bao nhiêu người. Giết hắn cả trăm lần cũng không đủ.”

“Vâng!”

Trời đã sẩm tối, trong cung bắt đầu thắp đèn.

Công chúa Vĩnh Huy theo cung nhân cầm đèn lồng đến trước ngự thư phòng, gió Bắc rít gào như dao cắt, thổi rát cả mặt.

Dưới ánh đèn mờ trên hành lang, Cố Trường Bình vẫn quỳ thẳng người.

Tóc áo bị gió thổi tung, trông hắn như một thân cây khô trơ trọi giữa trời đông, khiến trong lòng Vĩnh Huy đau như có máu rỉ ra.

Tại sao?

Tại sao lại là hắn?

Vĩnh Huy vén váy bước tới. Các cung nhân thấy nàng, không biết nên ngăn hay khuyên, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Kỷ Cương.

Kỷ Cương nhìn công chúa mấy lần, rồi ra hiệu cho mọi người lui xuống, còn mình thì quay lưng đứng cách vài trượng.

Cung nhân cũng không dám nói gì, lần lượt lui về sau.

Cố Trường Bình nghe tiếng động, từ từ quay đầu lại, ánh mắt thoáng lướt qua vẻ tự giễu.

Chuyện này, điểm tốt duy nhất chính là có thể đường đường chính chính hủy bỏ hôn sự này.

Vĩnh Huy dừng cách hắn một trượng, giọng run run: “Cố Trường Bình… ngươi thật sự muốn tạo phản sao?”

Cố Trường Bình lặng im, sắc mặt lãnh đạm.

“Ta đang hỏi ngươi đó, Cố Trường Bình, ngươi trả lời ta đi!”

Giọng công chúa Vĩnh Huy xen lẫn tức giận và tuyệt vọng.

“Đúng vậy.”

“Ngươi…” Vĩnh Huy cố kiềm chế lửa giận trong lòng: “Tại sao ngươi lại làm như vậy?”

Cố Trường Bình không trả lời.

“Nói đi!” Vĩnh Huy bước lên hai bước.

Cố Trường Bình lạnh lùng nói: “Trường Bình phạm tội tru di cửu tộc, công chúa ngọc thể tôn quý, nếu còn rảnh để hỏi tại sao, chẳng bằng lập tức xin Hoàng thượng hủy hôn, đó mới là việc người thông minh nên làm.”

“Ngươi… ngươi lúc muốn tạo phản, có từng nghĩ đến ta không?”

“Tại sao ta phải nghĩ đến ngươi?”

Vĩnh Huy tức đến toàn thân run rẩy: “Ngươi… ngươi đúng là vô liêm sỉ!”

Cố Trường Bình từ từ cụp mắt.

Từ nhỏ đến lớn, Vĩnh Huy chưa từng bị ai phớt lờ như vậy, huống chi người đó lại là vị hôn phu của nàng. Giận quá hóa cuồng, nàng lao đến, tát cho hắn một cái thật mạnh.

“Cố Trường Bình! Ta không chỉ muốn hủy hôn, ta còn muốn Hoàng thượng phán tử cho ngươi, khiến ngươi bị ngũ mã phanh thây, chết không toàn thây!”

Cố Trường Bình bật cười hai tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng.

Ánh mắt hắn không hề né tránh, lạnh lùng mà kiên định, giọng nói cũng không chút do dự…

Hắn nói: “Vậy thì tốt quá rồi!”

“Ngươi… ngươi … ngươi …”

Vĩnh Huy hoàn toàn sững sờ, không dám tin vào tai mình, lại run giọng hỏi: “Ngươi thật sự… không sợ chết sao?”

Ngay lúc ấy, cửa ngự thư phòng chầm chậm mở ra. Vương Trung bước ra, cất giọng the thé: “Hoàng thượng có chỉ: mời công chúa quay về, tội thần Cố Trường Bình vào điện.”

“Đứng lại!” Vĩnh Huy chợt bừng tỉnh, túm lấy vạt áo trước ngực của Vương Trung, nghiến răng nói: “Phiền ngươi chuyển lời đến Hoàng thượng: đời này Vĩnh Huy ta dù có chết già trong cung, cũng nhất định phải hủy bỏ hôn ước với hắn! Hắn là tên lừa đảo!”

Vương Trung nhìn tay nàng đang nắm chặt, đầu đau như búa bổ: “Xin công chúa yên tâm, Hoàng thượng nhất định sẽ làm chủ cho người. Công chúa, xin hãy hồi cung.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.