Quỳ quá lâu, hai đầu gối Cố Trường Bình đã tê dại, vừa đứng dậy thì lập tức ngã xuống, lần nữa đứng lên vẫn lại ngã nhào.
Kỷ Cương liếc nhìn hai thị vệ, hai người kia lập tức tiến lên, một trái một phải đỡ lấy hắn, thô bạo kéo vào trong, rồi ném xuống đất.
Cố Trường Bình phủ phục dưới đất, trong tầm mắt là một góc áo bào màu vàng sáng.
Thân hình hắn dường như run lên.
Lý Tòng Hậu nhìn thấy phản ứng đó, lập tức giơ chân đá mạnh một cái: “Cố Trường Bình, thì ra ngươi cũng biết sợ?”
Cú đá ấy trúng ngay vai trái, hắn lảo đảo, nhưng rồi lại quỳ thẳng dậy, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tội thần trời sinh vốn nhát gan.”
“Nhát gan?” Lý Tòng Hậu cười nhạt: “Trẫm thấy là gan chó đội trời! Trẫm đối với ngươi chỗ nào bạc đãi? Ngay cả công chúa cũng gả cho ngươi, thế mà ngươi còn dám giúp Bắc phủ tạo phản?!”
Cố Trường Bình cúi đầu, im lặng không đáp.
Lý Tòng Hậu nổi giận: “Người đâu, đưa roi cho trẫm!”
Vương Trung dâng roi ngựa đã chuẩn bị sẵn. Lý Tòng Hậu cầm lấy, quất xuống không ngừng, từng roi đánh lên người Cố Trường Bình, rách áo chảy máu, da tróc thịt bể.
Cố Trường Bình vẫn giữ thẳng lưng, không né tránh, không phản kháng, thậm chí sắc mặt cũng không hề biến đổi.
Tựa như những roi kia chẳng đánh vào người hắn.
Mùi máu tanh nồng nặc khiến Vương Trung phải đưa tay bịt mũi, quay mặt đi, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Người này vốn tiền đồ rộng mở, vậy mà lại điên rồ theo Bắc phủ tạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907387/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.