Vừa thấy Tĩnh Bảo nhìn thẳng vào Hoàng đế, Vương Trung lập tức quát: “To gan!”
“Thần, tuân chỉ.” Tĩnh Bảo lại cúi đầu tạ ơn, đang định đứng dậy, chợt lại quỳ xuống nói: “Cho dù sau này được chứng minh vô tội, thần cũng chẳng còn mặt mũi nào quay lại Mật Thư Đài làm việc. Khẩn cầu Hoàng thượng cho phép thần từ biệt đồng liêu.”
“Ngươi cũng tự biết thân biết phận đấy!” Lý Tòng Hậu trầm ngâm một hồi, rồi nói: “Trẫm cho phép.”
“Thần, khấu tạ long ân.” Tĩnh Bảo luống cuống đứng dậy, lảo đảo mấy bước mới rón rén lui ra khỏi nội điện.
Nàng cứ thế thất thần đi tới Mật Thư Đài.
Chư vị thư lại thấy là nàng thì đều sững sờ, không biết nên làm gì, chỉ có thể nhìn nàng bằng ánh mắt đầy cảm thông, chẳng ai dám lên tiếng.
Tĩnh Bảo quay lại nhìn bọn họ, cất giọng khàn khàn: “Sau này chắc ta không còn bước vào Mật Thư Đài được nữa. Tĩnh Văn Nhược chúc các vị tương lai rực rỡ, hoa nở trăng tròn.”
Vừa nói, vừa cúi mình hành lễ: “Lục Sư huynh không có ở đây, ta đi từ biệt huynh ấy.”
Tĩnh Bảo trời sinh đã có gương mặt đã đáng mến, lại rất biết cư xử. Thêm vào đó, nàng là người nhỏ tuổi nhất trong Mật Thư Đài, nên cho dù là người khó tính nhất ở đây cũng chẳng nỡ giận nàng.
“Thế là, tiền đồ coi như xong rồi.”
“Vận xui thật đấy.”
“Lúc đầu đừng đến Mật Thư Đài thì hơn, ở lại Hàn Lâm viện…”
“Ở Hàn Lâm viện thì đã sao? Cứ đợi đấy mà xem, tên Trạng nguyên ở đó cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907391/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.