Ngón tay Tĩnh Bảo đặt trên nắp chén trà trắng bệch cả ra.
Ngay cả Thịnh Nhị cũng nói là khó, vậy thì chuyện này thật sự là khó. Vương Uyên vì chuyện của Phác Chân Nhân, chắc chắn sẽ không buông tha cho Cố Trường Bình. Tên đó xưa nay có thù tất báo.
“Cẩm Y vệ và Hình bộ vốn không cùng một hệ.”
Ánh mắt Thịnh Nhị lướt qua mặt Tĩnh Bảo, thản nhiên: “Chỗ ta khó, không có nghĩa là người khác cũng khó. Ngươi tự nghĩ cách khác đi.”
“Đa tạ Nhị gia.” Tĩnh Bảo đứng dậy: “Ta tiễn Nhị gia một đoạn.”
Thịnh Nhị ngồi yên không nhúc nhích: “Không hỏi thăm tình hình của bọn họ trong ngục một chút à?”
“Có Nhị gia ở đó, không cần hỏi.” Tĩnh Bảo rút một tờ ngân phiếu đưa qua: “Đừng khách sáo với ta. Trong ngục không giống nơi khác, danh tiếng của Nhị gia hữu dụng, nhưng bạc lại càng hữu dụng.”
Thịnh Nhị nhìn Tĩnh Bảo một cái thật sâu, rồi đứng dậy nhận lấy ngân phiếu, nhét vào ngực áo: “Nghe đồn Thất gia rộng rãi, hôm nay gặp rồi, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tĩnh Bảo cười bất đắc dĩ: “Người đời vội vã bôn ba, chẳng phải cũng vì mấy lạng bạc thôi sao.”
“Lo cho hắn sao?” Thịnh Nhị bỗng đổi giọng.
Nụ cười giả tạo của Tĩnh Bảo lập tức cứng đờ.
“Lo!” Giọng nàng hòa vào màn đêm: “Trong mơ cũng sợ hắn bị thương, bị lạnh, bị đau, bị đói.”
“Ngươi định tính sao?”
“Ta không biết!” Tĩnh Bảo nói thật: “Đi từng bước một, nếu có thể cứu hắn ra nguyên vẹn thì quá tốt; dù có bị thương, tàn tật cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907394/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.