Tại Bắc phủ nơi cách xa ngàn dặm, gió Bắc lạnh như dao cứa, tuyết trên mặt đất đã ngập quá mắt cá chân, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Vương gia, bữa sáng dọn ở đâu ạ?”
Người lên tiếng là Uông Trực, nội thị thân cận của Lý Quân Tiện. Trong mắt y hiện rõ vẻ xót xa, Vương gia vì công vụ bận rộn mà cả đêm không chợp mắt.
Lý Quân Tiện đặt bút xuống, ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói: “Vẫn đến chỗ Vương phi dùng cơm đi.”
“Vâng!”
Uông Trực cười đáp, vội sai người sang bên cung Vương phi báo một tiếng.
Thật ra cũng chẳng cần báo trước, chỉ cần Vương gia không gọi người hầu hạ ban đêm, thì sáng sớm chắc chắn sẽ dùng bữa cùng Vương phi. Tuy hai đứa con trai ruột đều bị đưa làm con tin, nhưng quan hệ vợ chồng giữa họ trái lại lại càng hòa thuận hơn trước.
Lúc này, một thị vệ chạy vội vào trong điện.
“Vương gia, có mật tín từ kinh thành.”
“Đưa ta xem.”
Lý Quân Tiện chỉ liếc qua một cái, sắc mặt lập tức sầm lại.
Uông Trực quay lại hầu hạ, thấy sắc mặt Vương gia không ổn thì tim đã đánh một cái thót. Bất ngờ, bức mật thư kia bị ném thẳng vào mặt y.
“Người đâu, đi gọi Vương phi tới đây!”
“Rõ!”
Uông Trực vội vã lui ra, chạy thẳng sang cung Vương phi.
Hạo Vương phi Chu thị đang dặn dò người hầu dọn điểm tâm, nghe nói Vương gia gọi, trong lòng không khỏi thấy kỳ lạ.
“Uông Công công, Vương gia gọi gấp như thế là có chuyện gì vậy?”
“Người đến rồi sẽ biết.”
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907396/chuong-589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.