🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tại Bắc phủ nơi cách xa ngàn dặm, gió Bắc lạnh như dao cứa, tuyết trên mặt đất đã ngập quá mắt cá chân, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

“Vương gia, bữa sáng dọn ở đâu ạ?”

Người lên tiếng là Uông Trực, nội thị thân cận của Lý Quân Tiện. Trong mắt y hiện rõ vẻ xót xa, Vương gia vì công vụ bận rộn mà cả đêm không chợp mắt.

Lý Quân Tiện đặt bút xuống, ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói: “Vẫn đến chỗ Vương phi dùng cơm đi.”

“Vâng!”

Uông Trực cười đáp, vội sai người sang bên cung Vương phi báo một tiếng.

Thật ra cũng chẳng cần báo trước, chỉ cần Vương gia không gọi người hầu hạ ban đêm, thì sáng sớm chắc chắn sẽ dùng bữa cùng Vương phi. Tuy hai đứa con trai ruột đều bị đưa làm con tin, nhưng quan hệ vợ chồng giữa họ trái lại lại càng hòa thuận hơn trước.

Lúc này, một thị vệ chạy vội vào trong điện.

“Vương gia, có mật tín từ kinh thành.”

“Đưa ta xem.”

Lý Quân Tiện chỉ liếc qua một cái, sắc mặt lập tức sầm lại.

Uông Trực quay lại hầu hạ, thấy sắc mặt Vương gia không ổn thì tim đã đánh một cái thót. Bất ngờ, bức mật thư kia bị ném thẳng vào mặt y.

“Người đâu, đi gọi Vương phi tới đây!”

“Rõ!”

Uông Trực vội vã lui ra, chạy thẳng sang cung Vương phi.

Hạo Vương phi Chu thị đang dặn dò người hầu dọn điểm tâm, nghe nói Vương gia gọi, trong lòng không khỏi thấy kỳ lạ.

“Uông Công công, Vương gia gọi gấp như thế là có chuyện gì vậy?”

“Người đến rồi sẽ biết.”

Nghĩ tới nét giận dữ trên mặt Vương gia, Uông Trực nào dám nhiều lời nửa chữ.

Nửa khắc sau, Chu thị bước vào điện.

Lý Quân Tiện chỉ mặc một lớp áo mỏng, đứng quay lưng hai tay chắp sau lưng. Nghe có động tĩnh phía sau, hắn xoay người lại.

Chu thị thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường, nỗi lo trong lòng mới hơi buông xuống. Nàng vừa định tiến lên hành lễ, chợt nghe hắn cười nhạt một tiếng, hỏi: “Vương phi, bản vương đối với nàng thế nào?”

Chu thị không hiểu chuyện gì: “Vương gia đối với thiếp rất tốt.”

Lý Quân Tiện chờ nàng nói xong câu này mới nổi trận lôi đình, gằn giọng mắng thẳng: “Đã rất tốt rồi, sao nàng vẫn làm chuyện phản trắc vong ân?”

Chu thị thoáng hoảng loạn: “Vương gia nói gì vậy? Thiếp… thiếp khi nào thì…”

“Cố Trường Bình bị bắt rồi!”

Câu nói nhẹ tênh ấy lại như sấm đánh ngang tai, khiến đầu óc Chu thị chấn động ong ong.

Lý Quân Tiện bước lên một bước, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nói thật cho ta biết, có phải do nàng không?”

“… Không phải!” Chu thị theo bản năng lắc đầu, nhưng trong lòng lại chột dạ, vội vàng run rẩy quỳ xuống: “Vương gia…”

“Trả lời ta, có phải nàng không?” Giọng Lý Quân Tiện đột ngột cao vút.

Chu thị run lẩy bẩy, bật khóc: “Vương gia, mọi chuyện không phải như vậy, xin hãy nghe thiếp nói, thiếp…”

“Ngươi định nói gì?” Lý Quân Tiện bất ngờ cúi người, vươn tay bóp lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng mặt lên.

“Nói là hai đứa con đang làm con tin trong kinh, ngươi bất đắc dĩ? Hay là sợ ta một ngày kia đầu rơi máu chảy, nên muốn tự mình giữ lại một con đường lui?”

Chu thị kinh hoàng đến mức tim đập thình thịch như sắp bật ra khỏi cổ họng. Nhìn Lý Quân Tiện, nước mắt nàng rơi lã chã.

“Vương gia, hai đứa nhỏ đều nằm trong tay bọn họ, thiếp bị ép, thật sự bị ép mà…”

Lý Quân Tiện bất ngờ tung một cước đá ngã nàng xuống đất, chỉ thẳng vào nàng mà quát: “Chúng cũng là con ta! Là cốt nhục ruột thịt của ta!”

Chu thị từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai động đến một đầu ngón tay. Cú đá này đã đánh bật nỗi uất hận đè nén bấy lâu trong lòng nàng.

“Vương gia chẳng phải còn có những đứa con khác sao?”

“Ngươi nói gì?”

“Vương gia ngoài chúng nó, còn có những đứa con khác. Còn thiếp thì sao? Thiếp có gì? Chúng là mạng sống của thiếp, một đứa gặp chuyện thôi cũng đủ lấy mạng thiếp rồi!”

Chu thị khóc nấc, không thành tiếng: “Vương gia những năm qua bận giành đất đoạt thiên, bận chinh chiến sa trường, cũng không quên mang thêm nữ nhân về phủ. Ngài từng nghiêm túc nhìn lấy người vợ cả của mình chưa? Nhìn hai đứa con của mình chưa?”

Lý Quân Tiện sững người, dường như không tin được những lời này lại phát ra từ miệng nàng.

“Ngài chưa từng!”

Chu thị từ từ bò dậy, mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Đêm động phòng tân hôn, ngài say khướt, miệng thì thầm gọi tên Tô Uyển Nhi. Vương gia à, đó là đêm động phòng hoa chúc của thiếp đấy!”

“Đây là lý do ngươi bán đứng Cố Trường Bình sao?” Sắc mặt Lý Quân Tiện sầm lại: “Ngươi không biết hôn sự giữa chúng ta là do Hoàng thượng chỉ định sao?

Ngươi không biết lúc đó Chu gia gả ngươi cho ta là để giữ lại một con đường sống cho họ sao?

Chúng ta thành thân là vì tình hay vì lợi, chẳng lẽ ngươi không rõ?”

Chu thị: “…”

“Bấy lâu nay ta giao cả vương phủ cho ngươi, tức là đặt cả lưng ta cho ngươi bảo vệ. Tô Uyển Nhi thì sao? Mấy nữ nhân khác thì sao? Người phải hợp táng cùng ta, chỉ có ngươi.

Ta nói cho ngươi biết, cho dù bọn chúng có hứa sẽ tha cho mẹ con ngươi, chỉ cần ta thua, ba mẹ con các ngươi cũng chẳng còn chỗ chôn thân. Ngươi muốn hỏi vì sao ư?”

Lý Quân Tiện cười nhạt: “Bởi vì kẻ mềm lòng, không ngồi vững nổi ngôi vị kia đâu.”

Chu thị đã hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.

Không phải vậy mà!

Bọn họ không nói như vậy!

Họ nói, chỉ cần nàng chuyển những tin tức quan trọng từ Bắc phủ về kinh, sẽ bảo đảm an toàn cho bọn trẻ;

Còn nói, cho dù sau này Bắc phủ bị tước binh quyền, thì hai đứa trẻ vẫn có thể kế thừa tước vị, hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.

Nàng đã suy nghĩ rất kỹ, Vương gia không phải là của riêng nàng, nhưng con thì là của riêng nàng.

Lỡ như… thật sự bại rồi…

Nàng buộc phải để lại một đường lui cho bọn trẻ, chúng còn nhỏ, nhất định phải sống tiếp!

Cơn sợ hãi ngút trời trào dâng, Chu thị quỳ lết mấy bước, bám chặt lấy vạt áo Lý Quân Tiện, khóc lóc thảm thiết: “Vương gia! Vương gia! Thiếp sai rồi! Thiếp đáng chết! Là thiếp mụ mi tâm trí, xin Vương gia rộng lượng, tha cho thiếp một lần…”

Lý Quân Tiện cúi đầu nhìn nữ nhân từng nằm bên gối, cùng thuyền gió mưa với mình suốt gần mười năm qua, trong lòng đột nhiên rơi xuống vực sâu thất vọng.

“Ta có tha hay không không quan trọng. Quan trọng là xem Hoàng thượng có tha cho Bắc phủ không. Nếu ta đoán không lầm, trong vòng một tháng nữa, hắn nhất định sẽ phát binh đánh Bắc phủ. Bắc phủ binh ít, lương ít, trận chiến này muốn sống sót, đánh sao đây?

Vương phi tốt của ta, người ngươi bán đứng… không phải Cố Trường Bình, mà là phu quân của ngươi, người ngủ chung giường với ngươi, chính là ta!”

“Vương… gia…” Chu thị đã sợ đến mức khóc không ra hơi.

Nhưng lời độc ác nhất của Lý Quân Tiện còn chưa nói.

“Nếu bản vương thua, thì thôi, chết cùng một trận cũng xong. Nhưng nếu một ngày bản vương đem binh đến sát thành, ngươi đoán xem, Hoàng thượng sẽ giao hai đứa nhỏ cho ta, hay là lôi chúng lên đầu thành, lấy đó ép bản vương lui binh?

Lại đoán thêm lần nữa, có Vương phi phản bội trước, đến lúc đó bản vương sẽ bị uy h**p? Hay là dứt khoát bỏ rơi hai đứa nhỏ đó?”

Chu thị nghe tới đây, chỉ cảm thấy như vạn tiễn xuyên tim, đau đến không thể thở nổi.

“Thiếp là nữ nhân, sao nghĩ được nhiều như thế… Bọn họ lấy mạng con ra ép thiếp… thiếp… thiếp… Vương gia… Chúng là con ruột của ngài, ngài không thể trơ mắt nhìn chúng chết được…”

Ánh mắt Chu thị tràn đầy tuyệt vọng, vừa khóc vừa dập đầu lia lịa.

Chẳng mấy chốc, trán đã rớm máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

Lý Quân Tiện cúi sát tai nàng, giọng nói cực kỳ nhẹ, nếu nghe kỹ còn có thể nhận ra đuôi giọng đang run.

“Cho ngươi biết một bí mật nhỏ, trong bức mật thư trước đó, Cố Trường Bình đã bàn với ta cách đưa hai đứa nhỏ ra khỏi kinh thành. Hắn bảo ta nghĩ cách tìm hai đứa trẻ có diện mạo tương tự để thay thế.”

Hắn hít sâu một hơi, bật cười nhạt: “Vương phi tốt của ta à, lần này thì khỏi cần phí công.”

“Không, không, không… Vương gia, Vương gia đừng… A… A…”

Tiếng khóc gào như ma hú quỷ gào vang lên từ cổ họng Chu thị.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.