“Trừ phi cái gì, ngươi nói mau đi!”
Cao Triều dùng đũa gõ lên đầu hắn một cái: “Ngươi là muốn khiến Cao gia của ngươi sốt ruột mà chết à?”
Tiền Tam Nhất hất tay gạt móng vuốt chó của hắn ra: “Việc này ba người chúng ta làm không nổi, nhưng có một người có thể nghĩ cách.”
“Ai?” Tĩnh Bảo sốt ruột hỏi.
“Hạo Vương.” Tiền Tam Nhất nghiêm túc nói: “Hạo Vương có thân phận cao quý, là người quyền thế nhất triều Đại Tần, dưới một người, trên vạn người, thế lực thông thiên. Nếu người ra tay, Cố Trường Bình không biết chừng còn có cơ hội sống sót.”
Trong phòng bỗng lặng ngắt như tờ.
Trong lòng Tĩnh Bảo và Cao Triều đồng thời hiện lên một ý nghĩ: hắn nói có lý!
Nhưng Tiền Tam Nhất lại có một mối lo khác: “Từ kinh thành đến Bắc phủ xa như vậy, lỡ như người thấy chết mà không cứu thì sao?”
Sắc mặt Cao Triều thoáng trầm xuống: “Cố Trường Bình vì bị nữ nhân của người đó phản bội mà vào ngục. Nếu hắn thấy chết không cứu, thì đúng là cầm thú.”
Tĩnh Bảo lắc đầu: “Ta thấy không đến nỗi thế đâu.”
Cao Triều: “Vì sao?”
Tĩnh Bảo: “Ta tin vào con mắt nhìn người của tiên sinh.”
Lời vừa dứt, Tiền Tam Nhất và Cao Triều đồng thời rùng mình trong lòng, thầm nghĩ: tên nhóc con này lúc nào cũng có thể nhìn trúng mấu chốt của vấn đề.
Tiền Tam Nhất: “Ta đồng ý với lời này!”
Cao Triều: “Ta cũng vậy!”
“Vậy thì…” Tĩnh Bảo kéo dài giọng: “Giờ điều quan trọng là, phải đảm bảo tiên sinh không chết, rồi chờ Hạo Vương đến.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907401/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.