“Để ta!” Tĩnh Bảo không hề do dự, bèn ngồi thụp xuống: “Tam Nhất, ngươi đỡ người lên đây.”
Tiền Tam Nhất vội đỡ thi thể lên.
Tĩnh Bảo loạng choạng một cái, cả người lẫn thi thể ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy, trước mắt đã xuất hiện một đôi chân.
Ngẩng đầu nhìn, là gương mặt đầy chán ghét của Cao Triều.
“Tránh ra, để ta làm!”
“Mỹ nhân…” Tĩnh Bảo trừng to mắt.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tới giúp một tay đi!”
Cao Triều mang theo vài phần say rượu cùng sự ngạo mạn: “Cố Trường Bình đâu chỉ là tiên sinh của hai người các ngươi, hắn cũng từng cầm tay dạy ta, giữa ta và hắn cũng có mười mấy năm tình nghĩa.
Tuy rằng hiện tại hắn đi nhầm đường, nhưng một ngày làm thầy cả đời làm cha, đến chết cũng không thay đổi được.”
Tiền Tam Nhất: “…”
Vậy sao nãy giờ không ra tay?
Tĩnh Bảo: “…”
Tên này đúng là một diễn viên.
Vở kịch diễn cho Cẩm Y vệ xem lần này, quả thật cần một công tử cao ngạo, sạch sẽ như hắn ra tay ở phút cuối, mới có thể thể hiện trọn vẹn sự báo ân.
“Một, hai, ba!”
Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất cùng nhau nâng thi thể đặt lên lưng Cao Triều.
Cao Triều gắng sức đứng dậy, bước chân lảo đảo, loạng choạng từng bước một.
Tĩnh Bảo nhìn quanh bốn phía, cố tình lớn giọng hỏi: “Chúng ta chôn người ở đâu bây giờ?”
Tiền Tam Nhất: “Cố gia có mộ tổ không?”
Tĩnh Bảo: “Dù có thì ta cũng không biết chỗ.”
Tiền Tam Nhất: “Vậy thì đơn giản, chôn luôn trong Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907402/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.