🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngục giam của Hình bộ, ánh đèn dầu leo lét mờ tối.

Cố Trường Bình nằm rạp trên tấm chiếu cỏ lạnh lẽo ẩm thấp, lông mi động đậy.

Vừa rồi hắn nằm mơ, trong mơ đèn vạn nhà sáng, A Bảo co mình trên ghế quý phi, trong tay ôm chén trà nóng hôi hổi.

Hắn từ bên ngoài bước vào, mang theo khí lạnh đầy người.

A Bảo đặt trà xuống đi tới, vừa giúp hắn cởi áo khoác vừa trách móc: “Sao giờ mới về?”

Hắn nhìn nàng, mỉm cười.

“Còn cười nữa, lần sau còn về trễ như thế, cấm cửa không cho vào!”

A Bảo hờn dỗi trừng mắt lườm hắn một cái: “Đi rửa mặt rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi. Tối nay có canh vịt già, mát gan giải nhiệt, chàng uống nhiều một chút.”

Canh còn chưa uống được, hắn đã bị cơn đau nóng rát dữ dội đánh thức.

Hắn thử cử động tay chân, thì nghe thấy tiếng xích sắt vang lên lạnh lẽo bên tai.

Kiếp trước khi bị giam cầm, cảnh ngộ của hắn hình như còn thê thảm hơn, cổ họng bị độc làm khàn đặc, thân thể chi chít vết roi, máu mủ loang lổ…

Hai chữ số mệnh, hắn thực ra chưa từng tin.

Trùng sinh một lần, tất cả cạm bẫy đều có thể tránh, hắn từng nghĩ dựa vào bản lĩnh của mình, có thể xoay chuyển càn khôn.

Chỉ tiếc, số mệnh chẳng theo lối cũ mà bài binh bố trận. Nào là lật tay làm mây, úp tay thành mưa, nào là con người thắng ông trời…

Đến nước này, hắn không hối hận, chỉ thấy có lỗi với một người.

Chỉ cần nghĩ đến nàng, mắt Cố Trường Bình lập tức đau nhức như bị kim châm, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Ông trời, mạng của ta, giết, phanh thây, tùy ngươi xử trí;

Mạng của nàng, xin nhất định hãy thương xót!

Có tiếng bước chân vang lên, từng bước một đi xuống bậc thang.

Có người đến rồi!

Hơn nữa, không chỉ một người!

Cố Trường Bình chẳng thể động đậy, cả người chỉ còn đôi tai là cực kỳ nhạy bén.

Trước cửa ngục.

Vương Uyên đưa ngân phiếu ra, tên cai ngục lộ vẻ khó xử: “Chuyện này…”

“Yên tâm, không làm khó ngươi, ta cam đoan hắn còn thở được.”

“Vương đại nhân, không phải tiểu nhân không biết điều, thực sự là…”

Thực sự là y đã nhận bạc của Trương Trường Thọ, hứa sẽ âm thầm chiếu cố Cố Trường Bình.

“Trước khi từ chối, hãy nghĩ kỹ, ta là ai, sau lưng ta là ai, đắc tội với ta, cái bát cơm này ngươi còn giữ được không?”

Vương Uyên kiêu ngạo cười nhạt: “Huống hồ cái bát cơm là chuyện nhỏ, giữ được cái mạng mới là chuyện lớn. Ta là người thù dai, ai đắc tội ta, ai mạo phạm ta, ta đều nhớ kỹ, sau này trả lại đủ cả vốn lẫn lời.”

Cai ngục sợ đến đổ mồ hôi lạnh đầy trán: “Vương đại nhân, lời ngài nói…”

“Nghe lọt tai hay không, còn phải xem ngươi làm việc thế nào. Nhớ kỹ, chó biết nghe lời mới có xương để gặm.”

Tên cai ngục hít sâu mấy hơi, vội vàng nhận lấy ngân phiếu, cười làm lành: “Vương đại nhân, nói rõ trước nhé, phải để hắn còn sống, nếu không Hoàng thượng tra ra…”

“Yên tâm, hơi thở này ta sẽ giữ giúp hắn cho đến ngày đầu lìa khỏi cổ, đưa chìa khóa đây.”

Cai ngục vội cởi chìa khóa từ thắt lưng đưa ra, Vương Uyên cầm lấy, đường hoàng bước vào, đám thị vệ phía sau vội theo sát.

Cai ngục nhìn vóc dáng cao lớn của đám thị vệ ấy, không khỏi rùng mình rít một hơi lạnh.

Cố Trường Bình à Cố Trường Bình, không phải ta cầm bạc mà không làm việc, mà là người đến lần này lai lịch quá lớn, ngươi… tự cầu phúc đi!

Cửa ngục mở ra.

Khóe miệng Vương Uyên nhếch lên đầy tà khí, hắn bước tới ngồi xổm xuống, túm lấy cằm Cố Trường Bình, ép hắn ngẩng đầu.

Cố Trường Bình mở mắt, thấy là hắn, lại nhắm lại.

Vương Uyên cười toe toét: “Chậc chậc chậc, bị đánh thành thế này, thảm thật!”

Cố Trường Bình chẳng hé một lời.

Vương Uyên ghé sát, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Ngươi biết ta và Phác Chân Nhân có quan hệ gì không?”

Ngoài mặt là huynh đệ, nhưng thực ra hắn là người của ta.

Người ta luôn không quên được mối tình đầu, mấy năm đó dù có là sao trên trời, ta cũng cam lòng hái xuống cho hắn. Ngươi nói xem, ngươi hại hắn thành ra thế này, ta có nên báo thù giúp hắn không?”

Khóe môi Cố Trường Bình nhếch lên, nở một nụ cười châm biếm mơ hồ.

Thì ra là đến báo thù cho Phác Chân Nhân.

“Tất nhiên, nếu ngươi chịu cầu xin ta, có khi ta sẽ tha cho ngươi một con đường.”

Vương Uyên cười quái dị: “Dù gì cũng là quan hệ thầy trò một thời, không nể mặt tăng thì cũng nên nể mặt Phật. Trong lòng ta, ngươi vẫn có vài phần trọng lượng. Nào, cầu xin ta đi, cầu xin ta nào!”

Hắn giống như thợ săn, cầm một miếng thịt béo trên tay, trêu chọc con dã thú đang hấp hối.

“Chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ tha cho ngươi. Nếu không, đêm nay chính là ngày chết của ngươi… Nào, cầu xin đi, nhanh lên!”

Cố Trường Bình vẫn bất động, vẻ mặt bình thản như chẳng nghe thấy lời hắn.

Vương Uyên lập tức mất kiên nhẫn, nhận roi từ tay thị vệ, quất xuống một cái thật mạnh.

Thân thể Cố Trường Bình co giật, cổ họng phát ra tiếng r*n r*.

“Ồ, ra tiên sinh của ta cũng là cứng đầu thật, khó nuốt nhỉ!”

Ánh mắt Vương Uyên độc ác như sói hoang, hắn lật người Cố Trường Bình lại, một chân dẫm lên ngực hắn.

Tấm lưng đầy thương tích cọ xuống nền đất, cơn đau ập đến như sóng thần. Cố Trường Bình chợt mở bừng mắt, sâu trong đồng tử b*n r* hàn quang mãnh liệt.

Vương Uyên bị ánh nhìn đó dọa cho rùng mình, liên tục lùi lại mấy bước.

“Chậc, còn dám trừng ông đây!”

Vương Uyên thẹn quá hóa giận, trừng mắt ra hiệu cho thị vệ phía sau. Gã thị vệ tung chân nhanh như chớp, đá tới thật mạnh.

“Rắc!”

Cố Trường Bình nghe rất rõ tiếng xương mình gãy răng rắc, trong miệng tràn ngập vị tanh mặn của máu. Hắn cố nuốt xuống, nhưng vị máu vẫn không ngừng trào lên.

Thế là, hắn há miệng phun ra một ngụm máu.

Phun xong ngụm máu đó, hắn không còn cảm nhận được bất kỳ cơn đau nào nữa, nở nụ cười nhìn về phía Vương Uyên, từ từ nhắm mắt lại.

Cầu xin?

Cả hai kiếp hắn sống, chưa từng học qua điều đó!

Vương Uyên nằm mơ cũng không ngờ Cố Trường Bình còn có thể cười được, tức đến tím tái mặt mày: “Mau, chân còn lại cũng đánh gãy cho ta!”

“Rõ!”

Tên thị vệ vừa nhấc chân thì đột nhiên đau nhói dưới chân, loạng choạng ngã nhào xuống đất.

“Dừng tay!”

Lời còn chưa dứt, một bóng người đã lao tới, trong ánh mắt kinh hoàng của Vương Uyên, siết chặt lấy cổ hắn.

“Nói, đêm khuya thế này ngươi đến đây làm gì? Có phải đồng bọn của Cố Trường Bình không? Có phải định cứu hắn không?”

Tất cả diễn ra quá nhanh, không ai kịp trở tay.

Vương Uyên mặt đỏ bừng, nghiến răng: “Họ Thịnh… ngươi… ngươi nói bậy, thả tay ra, mau thả ra!”

“Là ta nói bậy hay là ngươi đang ngụy biện?”

Ánh mắt Thịnh Nhị rút ngắn khoảng cách chỉ còn nửa tấc, sắc mặt tối sầm.

“Vương đại nhân, ngươi tuy là học trò của Cố Trường Bình, từng có tình nghĩa thầy trò, nhưng cũng đừng quên hắn là trọng phạm triều đình. Thả hắn, nhà họ Vương của ngươi e cũng sẽ bị tru di cửu tộc!”

Vương Uyên tức đến mức không thốt nên lời.

Không khí trong cổ họng ngày càng ít, đến mức hai chân hắn mềm nhũn.

Tên thị vệ bên cạnh vội bò dậy, cuống quýt nói: “Thịnh đại nhân, gia nhà ta là tới thẩm vấn phạm nhân, không phải đến cứu người.”

Thịnh Nhị nhướng mày: “Vậy sao?”

“Đúng, đúng vậy! Không tin ngài có thể kiểm tra chân của Cố Trường Bình, vừa rồi gia nhà ta mới sai ta đá gãy đó!”

Ánh mắt Thịnh Nhị chợt trở nên sắc lạnh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.