Ngục giam của Hình bộ, ánh đèn dầu leo lét mờ tối.
Cố Trường Bình nằm rạp trên tấm chiếu cỏ lạnh lẽo ẩm thấp, lông mi động đậy.
Vừa rồi hắn nằm mơ, trong mơ đèn vạn nhà sáng, A Bảo co mình trên ghế quý phi, trong tay ôm chén trà nóng hôi hổi.
Hắn từ bên ngoài bước vào, mang theo khí lạnh đầy người.
A Bảo đặt trà xuống đi tới, vừa giúp hắn cởi áo khoác vừa trách móc: “Sao giờ mới về?”
Hắn nhìn nàng, mỉm cười.
“Còn cười nữa, lần sau còn về trễ như thế, cấm cửa không cho vào!”
A Bảo hờn dỗi trừng mắt lườm hắn một cái: “Đi rửa mặt rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi. Tối nay có canh vịt già, mát gan giải nhiệt, chàng uống nhiều một chút.”
Canh còn chưa uống được, hắn đã bị cơn đau nóng rát dữ dội đánh thức.
Hắn thử cử động tay chân, thì nghe thấy tiếng xích sắt vang lên lạnh lẽo bên tai.
Kiếp trước khi bị giam cầm, cảnh ngộ của hắn hình như còn thê thảm hơn, cổ họng bị độc làm khàn đặc, thân thể chi chít vết roi, máu mủ loang lổ…
Hai chữ số mệnh, hắn thực ra chưa từng tin.
Trùng sinh một lần, tất cả cạm bẫy đều có thể tránh, hắn từng nghĩ dựa vào bản lĩnh của mình, có thể xoay chuyển càn khôn.
Chỉ tiếc, số mệnh chẳng theo lối cũ mà bài binh bố trận. Nào là lật tay làm mây, úp tay thành mưa, nào là con người thắng ông trời…
Đến nước này, hắn không hối hận, chỉ thấy có lỗi với một người.
Chỉ cần nghĩ đến nàng, mắt Cố Trường Bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907403/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.