Thịnh Nhị nheo mắt, buông tay ra.
“Khụ, khụ, khụ…” Vương Uyên ôm cổ, ho sặc sụa gần chết.
“Vô tình làm tổn thương Vương đại nhân, thất lễ rồi.”
Thịnh Nhị ôm quyền: “Chỉ là kẻ này tội ác tày trời, không thể có chút sơ suất nào.”
Vương Uyên trừng mắt nhìn Thịnh Nhị, tức giận quát: “Nửa đêm canh ba, ngươi tới ngục Hình bộ làm gì? Ai cho phép ngươi tới? Có thánh chỉ không?”
“Ban ngày Kỷ lão đại nổi trận lôi đình, lệnh cho bọn ta bằng mọi giá phải khiến tên này mở miệng. Ban ngày Hình bộ các ngươi thay phiên thẩm vấn, thì Cẩm Y vệ bọn ta chỉ có thể hành sự vào ban đêm thôi.”
Thịnh Nhị đột nhiên cười nhạt: “Giữa đêm khuya, ai mà chẳng muốn ngủ yên một giấc. Nếu không phải người của Hình bộ các ngươi vô dụng thì cần gì bọn ta phải khổ sở chạy tới chạy lui thế này?”
“Ngươi…”
“Vương đại nhân, mời tránh ra!”
Ánh mắt Thịnh Nhị đầy khinh miệt: “Cẩm Y vệ thẩm án, những kẻ không phận sự nên tránh xa thì hơn. Lỡ như làm đại nhân sợ hãi, chẳng may gãy một cái chân… hừ, trò con nít thôi!”
Vương Uyên: “…”
Thịnh Nhị: “Mời đi!”
Đối mặt với Cẩm Y vệ, Vương Uyên quả thực có vài phần e dè, huống hồ Thịnh Nhị vừa ra tay đã muốn lấy mạng y.
Dù sao Cố Trường Bình cũng đang nằm trong địa bàn của y, muốn giày vò hắn, cơ hội còn nhiều lắm.
Trong lòng Vương Uyên xoay chuyển vài suy nghĩ, liếc Thịnh Nhị một cái đầy hiểm độc, rồi không nói thêm lời nào mà rảo bước ra khỏi phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907404/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.