Vương Trung hít sâu một hơi, không khí lập tức tràn vào phổi.
Hắn từ một thái giám nhỏ bé từng bước từng bước leo lên đến vị trí hôm nay, người nào chưa từng gặp, việc nào chưa từng thấy. Nhưng đúng là chưa từng thấy có ai đi cầu xin người khác mà lại mặt dày đến thế!
Tên nhãi ranh này bị điên rồi à? Còn dám uy h**p ta?
Hắn nghĩ hắn là ai chứ?
“Tất nhiên rồi, nể tình mối giao hảo giữa phủ Trưởng công chúa và công công, ta vẫn sẽ nương tay đôi chút, công công cũng đừng quá sợ hãi.”
Cao Triều vừa lật từng ngón tay, vừa nói với vẻ mặt đầy tự đắc.
“Có điều ta khuyên công công tốt nhất là đồng ý đi. Như vậy công công có được tiền, ta trả được nghĩa, cả hai ta đều có lợi.”
Còn nói là nương tay?
Còn bảo đừng quá sợ hãi?
Thằng ranh con chết tiệt! Nếu không phải nể mặt mẹ ngươi, ta đã giết ngươi từ lâu rồi!
Vương Trung nhếch môi cười gượng, ép nén lửa giận trong lòng, không trả lời, chỉ im lặng bưng trà lên… tiễn khách!
“Nếu hắn nổi giận chuyện này coi như có hy vọng. Ngươi thuận thế nói thêm vài câu, dỗi hờn nài nỉ một chút là được. Nếu hắn không giận cũng không vội, lúc đó không thể mềm mỏng mà phải tung chiêu sát thủ.”
Cao Triều nhớ đến lời dặn của Tĩnh Thất, trong lòng lẩm bẩm: Công công, xin lỗi nhé!
“Công công à, nghe nói phu nhân trong phủ là người còn trẻ, lại xinh đẹp lắm.”
Cao Triều chu môi lắc đầu: “Trâu già gặm cỏ non, tặc tặc, công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907406/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.