“Mẹ ta cũng giống như ngươi, suốt ngày bám theo sau lưng hỏi đông hỏi tây. Không phải vì thế mà ép ta tới Tĩnh phủ đây sao.” Cao Triều cười gượng một tiếng: “Đại cô nương à, cho chúng ta chút thời gian đi, chuyện này ai cũng khổ, không ai khổ bằng bọn ta. Nếu các ngươi còn tiếp tục ép nữa, thì bọn ta đi tu hết, xuống tóc làm hòa thượng luôn cho rồi.”
Tĩnh Nhược Tố bực bội: “Ngươi…”
“Tĩnh Thất gia cũng là người trưởng thành rồi, biết rõ mình đang làm gì. Ngay cả chỗ như Mật Thư đài hắn còn xoay sở được, chẳng lẽ còn không bằng một nữ nhân trong khuê phòng như ngươi?” Cao Triều lộ vẻ khinh thường: “Ăn no rỗi việc lo chuyện bao đồng. Về đi, đừng gây thêm rắc rối nữa.”
…
Trong cơn mê man, Tĩnh Bảo lờ mờ nghe A Man hỏi: “Đại cô nương đi rồi à?”
“Nói nhảm. Trên đời này có ai mà mỹ nhân như ta không đuổi được chắc? Thất gia nhà ngươi ngủ rồi hả?”
“Ngủ rồi.”
“Họ Cố kia còn thở được không?”
“Còn.”
“Còn là tốt rồi. A Nghiễn, ngươi tới chỗ Cẩm Y vệ trông chừng. Còn ngươi, đi sắc thuốc cho Thất gia nhà ngươi, nơi này để ta canh.”
“Cao công tử, sao có thể để ngài trông chừng được, nô tỳ sẽ bảo Nguyên Cát vào hầu hạ trong phòng.”
“Yên tâm, ta không có tà niệm gì với nàng đâu.”
Tĩnh Bảo muốn mở mắt, đuổi người này đi, nhưng chỉ nhúc nhích được môi, chẳng thốt ra được lời nào, đã rơi vào hôn mê sâu.
Cao Triều ngồi trông chừng Tĩnh Bảo, thấy nàng co người nằm im
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907413/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.