Trong lòng Lý Quân Tiện âm thầm tán thưởng: Nhóc con này đúng là nói trúng chỗ yếu.
Nếu nhà họ Chu cũng hiểu được đạo lý ấy, thì sao đến nỗi gây ra cơn sóng gió lớn đến vậy.
“Về sau, nàng ta chỉ còn là một món trang trí. Quyền quản sự vương phủ ta đã thu lại, ta cũng sẽ không lui tới phòng nàng ta nữa. Như thế, ngươi đã hài lòng chưa, Tĩnh Thất?”
“Không hài lòng!”
Tiền Tam Nhất và Cao Triều đồng loạt giật mình, tim như nhảy lên cổ họng.
Tên nhóc này điên rồi sao?
Hắn có biết người đang đứng trước mặt mình là ai không?
Ngay cả Lý Quân Tiện cũng hơi sững lại, ánh mắt dần trở nên u ám, giọng lạnh đi: “Theo ngươi, nên làm thế nào?”
“Ta không biết hai vị đích tử của vương gia có phải lớn lên bên cạnh vương phi không. Nếu không phải thì là phúc phận của vương gia; nếu phải… thì bọn họ đã lớn lên dưới tay đàn bà.”
Tĩnh Bảo cười nhạt.
“Người như thế có hai nhược điểm chí mạng: Thứ nhất là có lòng nhân từ của phụ nữ, thứ hai là tầm nhìn và khí độ không đủ rộng. Người xưa có nói, nhân từ không nên cầm binh, nghĩa khí không thể giữ tiền. Vương gia định để bọn họ kế thừa y bát… thì khó lắm!”
Ầm ầm!
Vù vù!
Tiền Tam Nhất cứng đờ quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Cao Triều.
Ánh mắt giao nhau, cả hai đều cảm thấy trong lòng vang dội như sấm.
Đúng là độc quá rồi!
Không nói chuyện tạo phản, chỉ riêng việc Hạo Vương đang nắm nửa giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907415/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.