“Năm ấy, tiên Thái tử hạ sinh trưởng tử, cũng là đương kim Thánh thượng bây giờ, phủ Thái tử đãi tiệc ba ngày liền, ta cũng đến phủ dự hỉ yến.
Khi dâng rượu chúc mừng, động tác tay ta hơi mạnh, rượu b*n r* vài giọt, rơi lên vạt áo Thái tử. Hôm sau, quan ngôn luận lập tức dâng sớ, nói ta bất kính với Thái tử, bất kính với chư quân, tiên đế bèn triệu ta vào điện, nạt cho một trận, phạt quỳ suốt một đêm. Khi đó, ta chừng tám chín tuổi.”
Tĩnh Bảo chấn động trong lòng. Tiên đế sủng ái Thái tử là chuyện ai nấy đều biết, nhưng sủng ái đến mức này thì thật chẳng ai ngờ tới.
“Ta và Tử Hoài kết giao cũng từ dạo ấy.” Lý Quân Tiện hai tay chắp sau lưng, sắc mặt không biểu lộ cảm xúc: “Chúng ta đều là những người không được tiên đế coi trọng.”
Tĩnh Bảo mấp máy môi, muốn nói đôi câu, cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
“Điều thực sự khiến ta nổi lòng phản loạn là sau khi Thái tử lâm trọng bệnh. Khi ấy ta đã được phong vương, bị điều đến trấn thủ Bắc phủ xa xôi.”
Lý Quân Tiện cười nhạt: “Một năm mười hai tháng, Bắc phủ lạnh buốt suốt bảy tám tháng. Trời rét nhất, vén quần đi tiểu, nước tiểu còn chưa kịp chạm đất đã hóa băng. Các vương gia khác bông đùa rằng, tiên đế giao Bắc phủ cho ta là vì ta thân thể cường tráng, tiểu tiện xa.”
Cổ Tĩnh Bảo hơi ửng đỏ.
“Thái tử bệnh nguy kịch, tiên đế triệu ta về kinh, giam lỏng trong phủ, mãi đến khi Thái tử nhập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907417/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.