Ngày mồng sáu tháng mười một, năm Kiến Hưng thứ ba.
Trời u ám đến cực điểm, mây đen nặng nề bao trùm lên toàn thành Tứ Cửu.
Canh ba hai khắc.
Trong ngục giam của Cẩm Y vệ vang lên tiếng bước chân, tên cai ngục đi đến tận cùng, lần lượt mở cửa hai phòng giam.
Tô Bỉnh Văn sững người một lúc lâu, khó khăn thốt lên một câu: “Vậy là có thể rời đi rồi à?”
“Nếu không đi, định ở lại ăn cơm tất niên chắc?”
Tên cai ngục đá cửa bên kia: “Thẩm Trường Canh, ngươi bị đày ba ngày sau, sẽ có người của Hình bộ đến tìm ngươi, về chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Vẻ mặt Thẩm Trường Canh không hề biến sắc, phủi bụi trên người, vung tay áo, lững thững rời đi.
Tên cai ngục nhìn bóng lưng người kia, thầm nghĩ: Đầu óc bọn đọc sách đúng là rộng rãi, đến nước này mà vẫn thản nhiên như vậy, bị đày đi rồi còn gì.
“Vợ của ta đâu?” Tô Bỉnh Văn hỏi.
“Nàng ta đang chờ ngoài kia rồi, mau đi đi!” Tên cai ngục cười nhạt: “Lần này ngươi có thể toàn thân rút lui, đều là nhờ cha vợ ngươi đấy. Nếu không thì cũng bị đày như ông ta rồi.”
Tô Bỉnh Văn sải bước ra khỏi phòng giam, quả nhiên thấy Tạ Lan đang chờ bên ngoài.
Phu thê mấy ngày không gặp, rõ ràng trong lòng chất chứa đầy lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thốt ra nổi một chữ.
Tạ Lan nhìn về phía Thẩm Trường Canh đang đứng không xa, bỗng cao giọng nói: “Hôm nay Cố Trường Bình sẽ bị áp giải đến quân doanh hành hình, e
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907418/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.