Trong trướng, mọi người đều nín thở, đồng loạt quỳ xuống.
“Chúng thần nghe chỉ.”
“Thái tử là gốc rễ của quốc gia, không thể lay động. Nhưng trước khi đại quân xuất chinh, sĩ khí lại càng không thể dao động.”
Lý Tòng Hậu từng chữ từng câu nói: “Trẫm quyết định sẽ đem chuyện trẫm bị bức ép công khai với tướng sĩ, để bọn họ tận mắt nhìn thấy Hạo Vương lấy Thái tử ra uy h**p, hèn hạ đến mức nào!”
“Hoàng thượng, vạn lần không thể!”
“Diệp Tướng quân, có gì là không thể?”
Diệp Phong nhìn gương mặt Hoàng đế lúc này như quỷ ảnh, há miệng định nói nhưng cổ họng đã khô khốc đến mức không thể phát ra âm thanh.
Hắn không thể nói rằng lời này thực ra là con dao hai lưỡi vừa phơi bày sự bỉ ổi của Hạo Vương, lại đồng thời vạch trần sự bất lực của bậc đế vương là ngài.
Dưới chân thiên tử, cung cấm nghiêm ngặt, Thái tử sao có thể rơi vào tay Hạo Vương?
Là cấm quân bất tài, hay là Hoàng thượng dùng người không thỏa đáng?
Diệp Phong cắn răng không đáp, lão nội thị Vương Trung đứng bên cạnh lại đã rõ mọi sự.
Ông ta cắn răng, quỳ xuống tâu: “Hoàng thượng, lão nô xin mạo phạm nói một câu có thể rơi đầu, có một cách dung hòa, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*.”
* Một kế nghi binh, đánh lạc hướng, trong 36 kế gọi là: Kế 8 – Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (明修栈道,暗度陈仓): Giả vờ đánh vào một nơi để che mắt đối phương, nhưng thực chất lại âm thầm đánh vào nơi khác.
Tám chữ ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907421/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.