Lý Quân Tiện nhìn chằm chằm cái chân gãy ấy, lại nhìn mười ngón tay bị nhổ sạch móng của y, trong hốc mắt lập tức dâng lên hơi ấm.
“Vì ngươi, ta còn có gì là không nỡ nữa đâu.”
“Ngươi là đồ điên!”
Cố Trường Bình cúi thấp đầu, giấu đi hàng lệ sắp trào ra, nói: “Ngươi thật sự là một tên điên mà.”
“Ta, tên điên này, còn làm một chuyện điên cuồng nữa.”
“Này, ngươi nhìn đi!”
Lý Quân Tiện vén rèm xe lên, Cố Trường Bình cố gắng ngẩng đầu, nước mắt lập tức rơi xuống.
Là Tề Lâm!
Y mặc một bộ áo quần sạch sẽ, được A Nghiễn và Cố Dịch dìu hai bên, cả người gầy gò như chỉ còn da bọc xương.
Bên dưới lớp áo sạch ấy, không cần đoán cũng biết chắc chắn là đầy thương tích.
Ngay lúc đầu Cố Trường Bình vừa rơi xuống đất, Cẩm Y vệ danh tiếng vang dội khắp thiên hạ của cũng bị người ta san bằng tận sào huyệt.
Mà lại là giữa ban ngày ban mặt.
Một nhóm người bịt mặt xông vào đại lao, g**t ch*t vài tên Cẩm Y vệ, ép ngục tốt giao chìa khóa tử lao, vác Tề Lâm đang hấp hối chỉ còn một hơi thở ra ngoài.
Trước khi rút đi, bọn họ còn cố tình châm lửa thiêu trụi, khí thế ngang ngược đến mức Phùng Chương, phủ doãn phủ Thuận Thiên chạy tới thì tức đến nỗi suýt ngất tại chỗ.
Đó là chuyện điên cuồng mà Lý Quân Tiện nhắc đến.
Lý Quân Tiện nhảy xuống xe: “Đỡ hắn lên xe đi!”
A Nghiễn và Cố Dịch đưa Tề Lâm vào trong xe, nằm xuống bên cạnh Cố Trường Bình.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907422/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.