Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, ba chiếc xe ngựa đã rời khỏi Tĩnh phủ gia, thẳng đường về phương Nam.
Trên đường đi…
Cao Triều vẫn ngông cuồng như cũ, Tiền Tam Nhất thì lừa bạc khắp nơi.
Tĩnh Thất gia lại hiếm khi làm ngơ giả câm giả điếc.
Cứ như vậy, ba người với tốc độ nhanh nhất đã vào đến phủ Kim Lăng.
Vừa đến nơi, họ tìm một khách đ**m trọ trước, vừa dạo thuyền trên sông Tần Hoài, vừa cho người đến Cao phủ báo tin.
Cao Chính Nam vừa nhận được tin, vội vã chạy đến thì ba người họ vừa mới lên bờ.
“A Bảo, sao đệ không báo trước một tiếng để tỷ phu còn ra đón?”
Cao Chính Nam vừa gặp đã trách, lại quay đầu chắp tay với hai người kia: “Cao công tử, Tiền công tử, vẫn khỏe chứ? Nhà cửa đã chuẩn bị xong, mời theo ta!”
“Vậy thì quấy rầy rồi!”
Cao Triều lần này hiếm thấy không kiêu ngạo.
Năm đó trên đảo Mỹ Nhân, Cao Chính Nam hành sự rất điềm tĩnh, lại là tỷ phu của Tĩnh Thất, trùng hợp cũng mang họ Cao, khiến Cao Triều ít nhiều có chút thiện cảm.
“Cao công tử nói vậy là khách sáo rồi, mời, mời!”
Cao Chính Nam tự mình đỡ Cao Triều, Tiền Tam Nhất cũng lên xe, lại cho người đến khách đ**m lấy hành lý, cuối cùng mới kéo Tĩnh Bảo qua một bên, nghiêm giọng quát: “Gan đệ lớn thật đấy, dám đến Kim Lăng còn dám ở ngoài!”
Tĩnh Bảo cười hề hề: “Đệ không còn chức vị gì, sợ mọi người ghét bỏ mà.”
“Đệ …”
Cao Chính Nam giận dữ: “Có chức hay không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907426/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.