Món ăn được dọn lên, sáu món nguội, tám món nóng.
Rượu là loại rượu nấu thủ công do nhà họ Cao tự chưng cất.
Cao Chính Nam nâng chén rượu lên, cười nói: “Khách từ phương xa đến, Cao phủ chúng ta vinh hạnh biết bao. Nào, ly đầu tiên, mọi người cùng cạn được không?”
Lục thiếu gia vì Tĩnh Bảo là người miền Nam nên rất có thiện cảm với người miền Nam.
Vài ngày nay hắn luôn ở Cao phủ lải nhải không ngừng, người nhà họ Cao lại hết lòng khoản đãi, cơm ngon rượu ngọt nên hắn cũng tự nhiên tiếp lời: “Tỷ phu, mấy người miền Nam các huynh khi nói chuyện hay thêm ‘được không’ ở cuối câu, nghe dịu dàng lắm. Tiểu Thất cũng hay nói vậy.”
“‘Ngươi tránh xa ta một chút, được không?'”
“‘Gọi ta một tiếng gia gia, được không?'”
Cao Triều “bốp” một tiếng bật mở quạt, giả vờ ra dáng phe phẩy vài cái, cười tủm tỉm nhìn Lục Hoài Kỳ: “Thông phòng trong phòng ngươi cho ta mượn chơi vài hôm, được không?”
Không khí rơi vào im lặng chết chóc.
Cao Chính Nam vẫn giữ nguyên tư thế nâng chén, quay sang nhìn Tĩnh Bảo, cả hai ánh mắt đều trống rỗng.
Tiền Tam Nhất chỉ thấy đầu ong ong.
Vừa nãy mỹ nhân nói gì vậy?
Ừm!
Gió lớn quá, ta chẳng nghe thấy gì hết!
Chỉ có Lục thiếu gia người bị gọi đích danh là sắc mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh, thậm chí còn l**m môi một cái.
Khi ánh mắt chạm vào đôi mắt nửa cười nửa không của Cao mỹ nhân, hắn thong thả nói: “Huynh đệ ngươi giỏi như vậy, dám hỏi xuất hiện ở trang nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907427/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.