Kỷ Cương vội quỳ xuống lần nữa, nói: “Xin nương nương yên tâm, thần nhất định không phụ lòng yêu mến của Hoàng thượng và nương nương.”
Lần này, Hoàng hậu không gọi hắn đứng lên nữa, chỉ đứng từ trên cao, nhìn xuống hắn.
“Thật ra bổn cung từng khuyên Hoàng thượng rằng, thần tử chẳng ai mọc được ba đầu sáu tay, nếu chậm trễ thì cứ để họ làm chậm, chỉ cần cho họ thêm thời gian là được. Nhưng mà…”
Giọng điệu Vương Hoàng hậu bỗng xoay chuyển, trở nên sắc lạnh: “Nhưng nếu làm sai thì tuyệt đối không thể tha thứ. Thẩm Trường Canh thế nào, bổn cung không nói đến, nhưng mấy đứa nhỏ kia thì sao? Mông đít bọn chúng sạch sẽ thật sao? Hay là Kỷ đại nhân lại bị chúng gạt rồi?”
Kỷ Cương vừa định mở miệng, đã nghe Hoàng hậu nói tiếp: “Nếu là bổn cung, thà giết nhầm chứ không bỏ sót. Làm quan, thứ quan trọng nhất vẫn là cái mũ trên đầu.”
Kỷ Cương thất sắc, lông tơ trên lưng dựng đứng cả lên.
…
“Hoàng thượng có chỉ, mời Kỷ đại nhân chờ ở thiên điện.”
“Không cần, ta chờ ngoài này.”
“Nhưng… bên ngoài gió lạnh, Kỷ đại nhân…”
“Ta muốn ra ngoài hứng gió lạnh một chút.”
Câu ấy, Kỷ Cương nói không phải khách sáo. Mấy ngày nay hắn bôn ba khắp nơi, chân không chạm đất, chẳng có lúc nào để lặng lòng suy nghĩ.
Giờ phút này, ngoài cơn gió Bắc rít qua, không còn ai lên tiếng, không còn gì quấy nhiễu, đầu óc hắn dần dần sáng rõ trở lại.
Hắn chợt nghĩ đến một chuyện.
Hồi đó điều tra tích trữ lương thực ở phủ Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907433/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.