“Vương gia, vương gia, Lăng Nguy đã trở về!”
“Gì cơ?”
Lời còn chưa dứt, rèm lều bị vén lên, Lăng Nguy mình đầy bụi bặm, mang theo khí lạnh ùa vào trong trướng.
Lý Quân Tiện trợn trừng mắt: “Ngươi, sao ngươi lại trở về? Tử Hoài đâu?”
Lăng Nguy trả lời: “Tiên sinh lệnh cho thuộc hạ dẫn tám trăm kỵ binh quay về trước để bảo vệ Vương gia.”
Lý Quân Tiện sững sờ nhìn y vài giây, đột nhiên vung tay, tát mạnh vào mặt Lăng Nguy.
“Chát!”
Cái tát này, Lý Quân Tiện ra tay rất nặng, máu theo khóe miệng Lăng Nguy chảy xuống.
“Đồ hỗn láo!” Lý Quân Tiện giận dữ quát: “Ta đang ở trong thành, có thể gặp chuyện gì được chứ?”
Nam nhân cao lớn dũng mãnh lập tức đỏ hoe mắt, lẩm bẩm: “Là… là tiên sinh nhất định bắt thuộc hạ quay về, thuộc hạ…”
Thuộc hạ cũng lo cho chủ tử lắm chứ!
Tấm lòng của chủ tử, giống như Bắc phủ quanh năm băng tuyết không tan, vậy mà lúc này lại có một dòng suối nhỏ lặng lẽ tuôn chảy.
Lý Quân Tiện từ từ nhắm mắt lại.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói đầy vui mừng.
Tử Hoài!
Ta không cô đơn, cũng không đáng thương, ta không hề! Ta còn có ngươi!
May mà có ngươi!
Một lúc lâu sau.
Lý Quân Tiện mở mắt, ra lệnh với Lăng Nguy: “Lời của tiên sinh, có cái cần nghe, có cái không cần. Đầu mọc trên cổ không phải để ngươi cao thêm vài tấc, mà là để dùng đến.”
Lăng Nguy xoa cổ, thầm nhủ: Ta đã nghĩ rồi mà, thấy tiên sinh nói cũng có lý đấy chứ!
Lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2908305/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.