Thịnh phủ.
Thịnh Nhị xách hai vò từ hầm rượu lên, nhảy phắt lên mái nhà, mở một vò ra, ngửa đầu uống một ngụm.
Bỗng nhiên, không khí có điều khác lạ.
Thịnh Nhị lập tức ném vò rượu xuống, từ mái nhà phóng xuống đất.
“Người nào? Ra đây!”
“Là ta!”
Lưỡi dao vừa kề tới, Cố Trường Bình từ trong bóng tối bước ra.
Thịnh Nhị nhìn chằm chằm gương mặt Cố Trường Bình một lúc lâu, rồi mới thu dao lại: “Sao ngươi lại ở kinh thành? Không cần mạng nữa à?”
Cố Trường Bình áy náy mỉm cười: “Ta tới gặp nhị gia.”
“Kiếm ta làm gì?” Thịnh Nhị hỏi.
Cố Trường Bình thu lại vẻ cười cợt: “Bọn họ chôn ở đâu?”
“Sao ngươi biết chuyện đó?” Sắc mặt Thịnh Nhị lúc này mới thay đổi.
Cố Trường Bình nói: “Với tính cách của nhị gia, cho dù thi thể bọn họ bị chó tha chỉ còn lại một khúc xương, ngài cũng sẽ chôn cất tử tế.”
Đồ cáo già!
Ba chữ đó vụt lên trong đầu Thịnh Nhị, rồi hắn ta đưa tay chỉ: “Ở đó!”
Trong sân?
Dưới gốc quế?
Lần này đến lượt Cố Trường Bình biến sắc. Hắn chắp tay: “Đa tạ nhị gia.”
Dứt lời, hắn đi tới đó, vén áo bái ba lạy rất nghiêm túc.
Quay người lại, nhìn Thịnh Nhị, hắn hỏi tiếp: “Kỷ Cương chết rồi, nhị gia có dự định gì không?”
Ánh mắt Thịnh Nhị hiện lên vẻ mông lung.
Kỷ Cương chết rồi, mối thù lớn của nàng đã được báo, cũng không còn vướng bận gì nữa. Theo lý thì nên quay về Sào Gia Bảo, nhưng nơi đó vốn chẳng phải là nhà nàng.
Về đó để làm gì?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2908356/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.