Ánh mắt Cố Trường Bình hướng ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản, ôn hòa.
“Nhị gia đã từng nghe qua một câu: ‘Chim bay hết, cất cung tốt’ chưa?”
“Ngươi sợ…”
“Lời thánh hiền, xưa nay chưa từng thừa thãi.”
Cố Trường Bình nói: “Cũng như người ta thường bảo, thời thế khác nhau, lòng người cũng đổi thay. Dù chiến công ta có hiển hách đến đâu, dù giữa ta và ngài ấy có thân thiết như huynh đệ, thì ngài ấy vẫn là quân, ta là thần.”
Thịnh Nhị nghiến răng: “Nhưng ngươi cũng không cần phải đánh đổi hơn nửa cái mạng, đến mức mất hết công lực.”
“Đánh đổi hơn nửa cái mạng là để đến lúc nào đó nếu ngài ấy khởi sát tâm, trong lòng còn giữ lại chút thương xót cùng hổ thẹn. Kéo lê thân xác mất hết võ công này, cũng là để khiến ngài ấy an tâm.”
Cố Trường Bình nói rất thẳng, nghe vào tai lại tàn nhẫn vô cùng.
“Mấy người bọn họ vốn chẳng phải phường ao tù nước đọng, sớm muộn gì cũng sẽ ngoi lên mặt nước. Sư giỏi, tướng mạnh, chẳng phải sẽ trở thành công cao chấn chủ? Chỉ khi ta chìm xuống, bọn họ mới có thể bình yên nổi lên.”
Thịnh Nhị kinh ngạc đến độ mắt như muốn rớt ra.
Sao hắn có thể tính toán đến mức này?
“Chuyện này, Thất gia có biết không?”
“Nàng không cần biết.”
Cố Trường Bình cười: “Biết càng nhiều, càng khó được vui vẻ.”
Từ năm mười lăm tuổi nàng vào kinh, từng bước đi đến ngày hôm nay, đã từng có một ngày nào vô ưu vô lự chưa?
Sau khi bụi trần lắng xuống, cái gọi là viên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2908412/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.