Lúc này, Vương Hạo Nhiên cũng xuất hiện trong tầm nhìn của Sở Bạch và Hứa Mộ Nhan."Này, Hứa Mộ Nhan, hai người đang nói chuyện gì thế?" Vương Hạo Nhiên giả vờ như tình cờ gặp mặt."Không phải Sở Bạch muốn bồi thường tiền thuốc men sao? Ta hỏi anh ta có cần giúp đỡ không.
Dù sao nguyên do để xảy ra chuyện này, cũng có một phần do ta." Thiện cảm của Hứa Mộ Nhan dành cho Vương Hạo Nhiên khá tốt, bởi vậy nên cũng không giấu diếm trả lời."Chuyện này à, ta cũng có thể giúp." Vương Hạo Nhiên nói."Không cần, ngươi đừng có giả bộ." Sở Bạch lạnh lùng nói."Sao lại nói vậy, Vương Hạo Nhiên cũng là có ý tốt." Hứa Mộ Nhan cau mày nói với sở Bạch."Có vẻ như ngươi đã hiểu lầm ta rất sâu." Vương Hạo Nhiên thở dài, chậm rãi hỏi:"Ngươi cho rằng đám người Phạm Kiếm chặn đường là vì ta quá mức ghen tị với ngươi và Hứa Mộ Nhan thân thiết nên mới bảo họ dạy dỗ ngươi sao?""Chẳng lẽ không phải?" Sở Bạch hỏi ngược lại."Haha." Vương Hạo Nhiên không khỏi mỉm cười:"Ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi hơn được ta ở điểm nào, ngoại hình? Học hành? Hay gia cảnh?""Nếu hai chúng ta cùng theo đuổi Hứa Mộ Nhan, ngươi nghĩ mình có cửa không? Ngươi lấy đâu ra tự tin rằng ta phải đố kị với ngươi? ""Ngươi..." Sở Bạch nghẹn ngào không nói nên lời bởi vì Vương Hạo Nhiên nói đều là sự thật."Nhìn ngươi thế này, hẳn là đã cảm thấy những gì ta nói là đúng, nếu đã vậy, tại sao ta phải gây sự với ngươi?" Vương Hạo Nhiên hỏi.Sở Bạch đỏ bừng mặt, không nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tro-thanh-phu-nhi-dai-phan-phai/816171/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.