Đều là cảnh tượng sinh hoạt thường ngày, chỉ là nàng không có việc gì làm, liền tự tìm việc cho mình, tự chuốc lấy phiền phức.
Nhưng dẫu như vậy, hai tỷ muội kia vẫn không hề ra mặt cùng nàng tranh đấu.
Trăng đã lên đến đỉnh đầu, thoáng chốc ngày thứ ba cũng chậm rãi trôi qua trong nhàm chán.
Vô cùng buồn tẻ mà đứng dậy, nàng chuẩn bị đi nghỉ.
Bỗng dưng, nàng cảm thấy ngoài hành lang chính có tiếng động hỗn loạn.
Nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng, lần theo hướng phát ra âm thanh mà tìm đến.
Chỉ thấy Lăng tổng quản dẫn theo một nam nhân đội nón, mặc hắc y, băng qua đại sảnh, đi thẳng đến phòng ngủ của Lăng Trọng Khanh. Vân Nguyệt liền lặng lẽ đi theo phía sau.
Sau khi nghênh đón hắc y nhân vào trong, Vân Nguyệt nhẹ bước đến bên cửa sổ, khẽ rạch một góc giấy cửa sổ, nín thở dõi theo động tĩnh bên trong.
Lăng Trọng Khanh mấy ngày nay vì dưỡng bệnh, gần như không rời khỏi giường, vậy mà giờ khắc này hắn chẳng những đã xuống giường, còn đang quỳ trên đất.
Vân Nguyệt khẽ nhíu mày. Cảnh tượng này tựa hồ nàng đã từng thấy qua khi còn rất nhỏ, khi đó chỉ vì sợ hãi nên không dám nghe trộm. Nay thời cơ vừa vặn, có thể lắng nghe một chút, xem thử phụ thân nàng trong thường nhật luôn bận bịu ấy rốt cuộc đang làm những gì.
“Thân thể ngươi đã không tốt, vậy thì mau đứng dậy đi. Ngươi và ta đều là người của thái tử, không cần đa lễ.” Dứt lời, hắc y nhân liền đỡ Lăng Trọng Khanh từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849467/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.