Giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, nàng nằm đó, y phục xộc xệch, cả người mang theo khí tức bị “lăng nhục” – càng nhìn càng khiến người ta thấy nàng ngoan hiền vô hại.
Nhưng nếu nhìn kỹ… sẽ thấy manh mối.
Y phục của chủ thượng sao lại bị xé đến thê thảm như vậy? Hơn nữa, trên người hắn rải rác những dấu hồng nhạt kia là gì? Nhìn kỹ hơn…
Muốn chết mất! Đều là dấu môi! Ngay cả tiểu điểm mẫn cảm nhất kia, cũng còn sót lại dấu răng mờ nhạt.
Khiêu khích đến thế, cũng khó trách chủ thượng tức giận nghiến răng!
Tiếp tục nhìn xuống, Bạch Cẩn Sơn chỉ cảm thấy mũi nóng ran, một dòng chất lỏng âm ấm rỉ ra.
Chỉ thấy một bàn chân trắng nõn, như nữ vương cao cao tại thượng, giẫm lên nơi nhạy cảm nhất của nam tử…
A tổ tông của ta ơi!
Lão thiên gia là cố ý muốn cho hắn đau mắt đỏ sao? Hắn rốt cuộc đang thấy cái gì thế này?
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Ai mà nghĩ được, vị Vân cô nương thoạt nhìn thuần khiết, trong sạch như ngọc kia, lại có thể cuồng dã đến thế? Kỹ xảo trên giường như hổ báo! Một chiêu một thức như muốn đoạt mạng người ta!
“Ngươi hắn mẹ nhìn đủ chưa hả?!”
Đúng vào thời khắc mấu chốt, tên đáng chết Bạch Cẩn Sơn này lại xông vào phá hỏng việc lớn của hắn. Không tính truy tội, hắn đã nhịn lắm rồi, thế mà tên kia còn đứng đó… xem say sưa!
Khốn kiếp! Còn dám chảy máu mũi khi nhìn thấy chân trắng của Nguyệt Nhi hắn?!
Thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849488/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.