Vừa bước vào Ngũ Hoa cung, Nhiễm Mặc Phong chợt nghe thấy một tiếng đàn du dương. Hai người hầu của Tiết Kì vươn tay ngăn nó lại, Nhiễm Mặc Phong đứng yên, đợi Tiết Kì đàn xong, lúc này khúc nhạc trong phòng đột nhiên dừng lại. Một nam nhân cao lớn từ bên trong đi ra, sau khi nhìn thấy nó, không chút kinh ngạc nói: “Vương thỉnh thế tử điện hạ đi vào.”
Ngước nhìn người nam tử mà nó đã từng gặp qua, Nhiễm Mặc Phong chậm rãi đi vào, vừa rồi không có ai thông báo, thế nhưng Tiết Kì lại biết nó đến đây. Trong phòng loan tỏa một mùi thơm dịu nhẹ, Tiết Kì mặc một chiếc áo đơn ngồi trên ban công quay lưng về phía nó. Tiếng đàn lại vang lên, Nhiễm Mặc Phong đứng cách Tiết Kì hơn mười bước chân, chờ đối phương lên tiếng.
Tiết Kì tuy là Lâu Lan quốc chủ, nhưng lại sống trên Tố Sơn quanh năm bao phủ băng tuyết, hàng năm lúc xuân về hoa nở, Tiết Kì sẽ xuống núi tiếp kiến thần dân. Còn phần lớn thời gian, Lâu Lan quốc đều do bào đệ của Tiết Kì là Tiết Anh quản lý. Tuy một năm Tiết Kì chỉ xuất hiện vài lần, nhưng uy danh của Tiết Kì ở trong Lâu Lan Quốc lại ngày càng tăng, chỉ vì Tiết Kì vô cùng thần bí.
Tiết Kì sống trên núi tuyết nên không ngại cái rét lạnh của Bắc Uyên, trong phòng chỉ để một chậu than, các rèm che ở ban công đều vén lên. Bất quá Nhiễm Mặc Phong đã quen với cái rét lạnh ở biên quan, nên cứ lẳng lặng đứng yên, mặc cho gió lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-dong/874904/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.