🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vết cắt nhỏ ở đầu ngón tay truyền đến sự ngứa ngáy.

Khứu giác nhạy bén khiến Thẩm Dục cảm nhận được mùi máu quen thuộc đã lâu không thấy.

Sự hưng phấn bị đè nén bấy lâu nay dường như không thể kiềm chế được, bắt đầu trỗi dậy từ trong xương cốt.

Nhưng bề ngoài, theo góc nhìn của Tri Ngu, nam nhân này đột nhiên chậm rãi bước tới bên cạnh bàn, dừng lại trước bát thuốc mà nàng đã chuẩn bị sẵn cho mình ở trên bàn.

Nương theo ánh sáng mờ ảo, gương mặt góc cạnh của hắn lại quay về phía Tri Ngu.

Giống như một loại bản năng tự nhiên tránh né nguy hiểm, Tri Ngu quay mặt đi theo bản năng, tránh né nhìn vào mắt hắn.

Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng động bát sứ đặt xuống bàn.

Thẩm Dục uống hết bát canh bổ trên bàn rồi mới nói, nhưng giọng điệu lẩm bẩm của hắn càng ngày càng khó đoán.

“Phu nhân luôn mang đến cho ta những bất ngờ mới…”

Bất ngờ mới…

Là chỉ cái gì?

Đầu óc của Tri Ngu không thể theo kịp.

Mới một giây trước vừa nguôi ngoai cơn giận về việc giữ dược liệu của Thẩm Trăn, đại khái đang ám chỉ việc nàng dám lấy khế ước bán thân của Thẩm Trăn ra uy hiếp?

Tri Ngu nắm chặt tấm chăn bông mềm mại dưới lòng bàn tay, trái tim gần như muốn nhảy lên cổ họng.

Đến khi Thẩm Dục rời đi lần nữa, nàng nghiêng người nhìn về phía rèm cửa, thậm chí cũng không thèm mang dép vào đã bổ nhào xuống giường chạy đến bên cạnh bàn.

Chiếc bát sứ vốn đựng canh bổ bây giờ đã trống rỗng.

Trong lòng Tri Ngu hiện lên một tia hưng phấn xen lẫn nghi ngờ, nhưng chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy một tiếng động khác bên ngoài rèm.

Không biết là hạ nhân hay là người khác… nàng nhanh chóng đặt bát sứ xuống rồi quay về giường giả vờ ngủ.

Từ trước đến nay, nguyên chủ được sống trong nhung lụa nên cơ thể mềm mại dịu dàng.

Chiếc giường được phủ một tấm chăn dày bằng nửa cánh tay, mềm mại và ấm áp khiến người ta cảm giác như đang chìm trong đám mây bồng bềnh.

Điều này khiến Tri Ngu nhớ đến những ngày đêm nàng co ro cuộn tròn như con tôm ở nơi lạnh lẽo băng giá đó, nửa người chìm trong vũng nước bùn.

Bởi thế cho nên, những người từng chịu khổ như nàng thì dễ dàng bị đắm chìm trong sự ưu ái này…

Không biết qua bao lâu, có người vén rèm châu lên.

Tri Ngu cố gắng đẩy lùi suy nghĩ của mình thoát ra khỏi đám mây mềm mại, mở to đôi mắt ngái ngủ của mình.

Nhưng lại chưa từng nghĩ rằng Thẩm Dục đã rời đi lại quay trở lại.

Khoảnh khắc bất ngờ khi ánh mắt của cả hai giao nhau ở khoảng cách gần khiến mỹ nhân trên giường phải trợn tròn mắt như không thể tin được.

Khác với bầu không khí giương cung bạt kiếm căng thẳng vừa rồi, hơi nước từ trên người nam nhân dường như làm tan biến sự lạnh lẽo trong không khí.

Thẩm Dục thu hết cảm xúc của nàng vào trong đáy mắt, lặng lẽ đặt ngón trỏ trên đùi nàng.

“Không phải muốn kiểm tra sao?”

Như thể một sự thỏa hiệp nào đó đột nhiên xảy ra, gương mặt dịu dàng che giấu vẻ sắc bén trong đêm tối.

Trước khi đối phó với Tri gia, hắn vẫn sẽ là con mèo ngoan ngoãn thuần phục người ta.

Xem ra, vì để thuận tiện cho việc “kiểm tra” mà hắn đề cập tới, không biết từ khi nào nửa người hắn đã tiến thẳng vào giường của Tri Ngu, rất tự nhiên xem như lãnh địa riêng của mình.

Giống như một sự xâm nhập xa lạ.

Trên giường lẽ ra chỉ toàn là đồ của riêng nàng, bởi vì có sự xâm nhập không nên có khiến không khí trở nên khác thường.

Kiểm tra…

Điều này mơ hồ khiến Tri Ngu nhớ đến một số cảnh trong nguyên tác.

Nhưng vì không có thời gian để nắm bắt nên nàng phải tập trung toàn bộ sự chú ý để đối phó với sự xuất hiện đột ngột của hắn.

Không hề có sẵn cốt truyện, khi tự mình đối mặt với nó khiến đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng.

Cần… kiểm tra cái gì?

Như cảm nhận được sự hoài nghi của nàng, nam nhân cụp mắt xuống, lên tiếng nhắc nhở.

“Phu nhân không phải muốn kiểm tra xem… vi phu có đ.ộng tì.nh hay không sao?|

“Lẽ nào phu nhân quên rồi?”

Câu cuối tựa như mơ hồ nhấn mạnh ám chỉ điều gì đó.

Tri Ngu chỉ cảm thấy chột dạ, sợ rằng trong một khoảnh khắc nào đó, mình hoàn toàn bị đối phương vạch trần.

“Nhớ chứ…”

Nàng mơ hồ đáp lại, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng trước những chuyện đang xảy ra.

Chẳng lẽ lời đe dọa Thẩm Trăn vừa rồi đã có tác dụng, khiến hắn thêm vào một đoạn cốt truyện mà nàng không biết?

 Chờ lâu như vậy, Thẩm Dục nhìn nàng khiến hắn không khỏi nhướng mày.

Nàng mơ hồ không hiểu gì nhưng phải phản ứng lại ngay lập tức trước nam nhân đối diện đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị và nghi ngờ.

Trước khi sự kiên nhẫn của nam nhân cạn kiệt, hắn cụp mắt xuống nhìn thấy nữ tử đang cúi đầu căng thẳng vặn vẹo những đầu ngón tay ướt đẫm mồ hôi, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên duỗi những ngón tay trắng nõn ra, nhanh chóng ấn vào bụng hắn.

Khi những ngón tay mềm mại chọc phải v.ật cứ.ng, tựa như những chiếc xúc tu nhạy cảm của ốc sên lập tức rụt tay lại.

Bởi vì dùng sức nên sau khi chọc xong, đầu ngón tay nàng hơi đau âm ỉ.

Trong cơn hoảng loạn, Tri Ngu không biết thứ mình vừa chọc cứng hay mềm…

Tấm màn quấn quanh hai người rõ ràng cách xa nhau nhưng hơi thở của cả hai giống như tơ nhện quyện chặt đan xen vào nhau, len lỏi vào tận lỗ tai, giọng điệu mơ hồ không rõ ràng.

“Thế nào?”

Mỹ nhân lập tức cụp mắt xuống, hoảng sợ đáp: “Không… không tệ…”

Câu trả lời lấp lửng như vậy không biết có chỗ nào không đúng, hay là “kiểm tra” ở trong miệng hắn không giống như những gì nàng hiểu…

Thẩm Dục lại yên lặng nhìn nàng, ánh mắt đen như mực như muốn nhìn xuyên thấu qua lớp da nàng, muốn thấy rõ linh hồn ẩn giấu phía dưới…

Nhìn thấy tóc mai ẩm ướt dính chặt vào gò má trắng nõn, nhưng nàng lại vội vàng cụp mắt xuống sợ nhìn thẳng vào mắt hắn, một tia u ám vô tình lướt qua đáy mắt.

“Thư phòng vẫn còn chuyện phải xử lý, đêm nay ta sẽ không ở lại đây.”

Sau khi tưởng chừng đã đáp ứng được yêu cầu vô lý của nàng, câu nói này hiển nhiên còn lạnh nhạt hơn lần thoái thác trước đó.

Rõ ràng hắn chưa từng qua đêm ở đây một lần, nhưng hơi thở dịu dàng của hắn lại để lộ sự tiếc nuối.

Sau đó không một lời giải thích, hắn mặc thêm quần áo rồi rời đi.

Chờ mọi thứ trở về trạng thái im lặng vốn có, Tri Ngu gần như xụi lơ mà gượng ngồi dậy.

Nàng giơ tay che vạt áo lại, đè xuống trái tim đang đập liên hồi.

Nhịp tim đập mạnh đến mức gần như làm xáo trộn sự bình yên nơi đây.

Thật không khó để khiến người ta không nghi ngờ rằng vừa rồi hắn ở gần như thế, liệu có nghe thấy không?

Lúc này, chỉ còn chưa đầy một khắc nữa là tới giờ Tý.

Chén canh bổ cùng liều tình dược thứ tư đã thuận lợi chui vào trong bụng của Thẩm Dục.

Cho dù cốt truyện đầu tiên hoàn thành rất mạo hiểm, nhưng chuyện tối nay xảy ra vẫn rất kỳ lạ và bất thường…

Trong tình huống khó hiểu như vậy, Nhứ Nhứ lại hoảng loạn mang một chiếc bình sứ nhỏ bước vào phòng.

“Phu nhân vừa rồi sai người mang canh tới, sao lại quên bỏ thuốc vào rồi?”

“Xuân dược k.ích th.ích đại công tử hôm nay vẫn còn chưa dùng.”

Ánh mắt của Tri Ngu dừng lại trên bình sứ trong tay nàng, nghe thấy câu nói đó nàng không khỏi ngẩn người ra một lúc.

“Xuân… xuân dược?”

Nhứ Nhứ vừa đưa chiếc bình lên miệng, vừa ngạc nhiên nói: “Hôm nay là ngày mười lăm, phu nhân muốn kiểm tra cơ thể của lang quân, nhưng sao lại không dùng đến loại thuốc này chứ?”

Ngày mười lăm, xuân dược, kiểm tra cơ thể…

Một vài từ khoá then chốt không ngừng chui vào trong đầu Tri Ngu khiến trí óc nàng rối như tơ vò.

Kết hợp với phản ứng rất bất thường của Thẩm Dục đêm nay, Tri Ngu nhanh chóng liên tưởng đến một đoạn tình tiết gần như nghẹt thở trong truyện.

Nếu nàng nhớ không lầm.

Trong sách, mặc dù Thẩm Dục có ngoại hình xuất chúng như thần tiên, nhưng mà… nhưng mà…

Trong chốc lát, Tri Ngu cảm thấy nóng như bị bỏng tay mà ném bình sứ xuống đất, hai má đỏ bừng lên không ngừng.

Rõ ràng là hai loại thuốc khác nhau, một loại dùng công khai, một loại lén lút kết hợp trong tối ngoài sáng, có thể thấy rõ ý định chắc chắn phải đạt được mục đích của nguyên chủ.

Nhưng mà —

Nam chính Thẩm Dục lại không thể nào cương lên được với Tri Ngu…

Lần đầu tiên nguyên chủ biết được chuyện này như bị sét đánh ngang tai.

Thế mà khi mời vô số đại phu đến khám bệnh cho Thẩm Dục, tất cả đều kết luận rằng hắn là một nam nhân khoẻ mạnh.

Kết luận này chẳng khác nào một cái tát đánh vào mặt nguyên chủ vậy.

Nhưng trong lòng Tri Ngu hiểu rõ, chuyện này dường như không phải Thẩm Dục cố tình nhắm vào nguyên chủ.

Ngay cả khi cố ý đưa những cuốn sách đồi truỵ vào trong tay hắn, hắn cũng có thể đọc hết một cách bình tĩnh, không hề có bất kỳ biểu hiện h.am m.uốn nào.

Tóm lại, Thẩm Dục, với tư cách là nam chính đặc biệt trong nguyên tác, dường như sinh ra đã khác biệt so với người thường, hắn tỏ ra thờ ơ và lạnh lùng hơn bất kỳ người nào khác đối với chuyện ấy, hoàn toàn không có hứng thú.

Lần trước, nguyên chủ đã càn quấy một trận, nhất quyết đòi đạo sĩ bấm đốt tay chọn ra ngày mười lăm hàng tháng – khi đó dương khí dồi dào nhất – để dùng xuân dược kiểm tra cơ thể hắn, nhưng lại bị hắn cảnh cáo: “Không được có lần sau.”

Ngay sau đó, nàng bị doạ sợ ốm một trận nặng khi chứng kiến một thi thể chảy máu bị treo cổ bằng xiềng xích.

Hiện tại nghĩ lại, đó chẳng phải là một bài học mà Thẩm Dục dành cho nàng hay sao?

Như vậy, những hành động bất thường trước đó của Thẩm Dục cuối cùng đã được giải thích, nhưng sự phát triển này khiến Tri Ngu như ngồi trên đống lửa, chỉ hận không thể chui xuống đất mà thôi.

“Nhân vật không bị sụp đổ hình tượng đâu, không cần lo lắng.”

Sau khi Tri Ngu do dự rất lâu, hệ thống cuối cùng cũng đưa ra một lời nhắc nhở mang tính an ủi.

Dù sao thì việc nguyên chủ vẫn luôn thèm khát cơ thể Thẩm Dục nhưng không thành cũng là sự thật.

Trong lòng Tri Ngu cũng hiểu rõ ràng chuyện đáng xấu hổ đã xảy ra.

Cũng may khó khăn đầu tiên của cốt truyện cuối cùng cũng vượt qua thuận lợi.

Sau khi uống liều thuốc thứ tư, chỉ cần chờ hai tháng nữa để phát huy tác dụng, Thẩm Dục và Thẩm Trăn mới có thể tiến thêm một bước.

Tri Ngu luôn băn khoăn không hiểu tại sao đêm nay lẽ ra phải là do nàng chủ động mới đúng.

Nhưng không hiểu sao, kể từ lần đầu tiên Thẩm Dục nói muốn rời đi rồi lại ở lại, Tri Ngu cảm thấy có một cảm xúc lạ lùng nào đó đang bị khơi dậy.

Cứ như một ván cờ, bất tri bất giác bị đối phương khéo léo tung ra một nước đi đầy mưu tính…

Là ảo giác đúng không?

Tri Ngu tin chắc rằng mình chỉ mới nhìn thấy được một mặt của con người Thẩm Dục mà thôi.

Có lẽ hệ thống đã đoán ra được Tri Ngu nghĩ gì:…

Ừm, là ảo giác đấy.

Bởi vì từ đầu đến cuối nó đã che giấu sự thật rằng mọi thứ chỉ là một vở kịch được dàn dựng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.